Danh sách Chapter

Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Lưu Vũ Thần cũng không đáp lại câu nói của Nghiêm Á Hiên mà chậm rãi tiếng đến thuận tay lấy chai rượu và một chiếc ly thủy tinh rồi lại ngồi nhẹ nhàng vào chiếc ghế sofa.

Bàn tay hắn như một thói quen đem rượu rót vào ly , bàn tay còn lại cũng chẳng an phận mà mồi một điều thuốc bỏ vào miệng mà hút một hơi dài.

Lưu Vũ Thần những lúc rảnh rỗi thường có thói quen như thế , hình như chỉ có trong cơn say những chuyện buồn phiền nhẹ không xuất hiện trong đầu hắn nữa.

Hắn cảm thấy như thế này rất tốt , bản thân chẳng cố gắng mưu cầu những thứ không thuộc về mình nữa.

Sau khi hắn nhâm nhi được nữa chai rượu ,bao thuốc cũng được hắn hút chẳng biết là bao nhiêu căn phòng rộng lớn đã ngập tràng khói thuốc làm cho Nghiêm Á Hiên đứng phía xa sóng mũi đã cay cay.

Lưu Vũ Thần đầu óc có chút tê dại hướng về phía Nghiêm Á Hiên cười ngây ngô như một kẻ ngu mà nói.


" Căn nhà này khá rộng cô muốn ngủ phòng nào cũng được tôi sẽ không làm phiền ! Nếu thuận tay thì lấy giúp tôi thêm một chai rượu , chai này sắp hết rồi !"
Chẳng biết là do khói thuốc hay một nguyên nhân khác mà đôi mắt cô đã đỏ bừng như máu trông rất đáng thương , Nghiêm Á Hiên nghe thấy yêu cầu của hắn cũng không cự tuyệt mà giúp Lưu Vũ Thần lấy một chai rượu đặt lên bàn trước mặt hắn.

Nghiêm Á Hiên chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh hắn miệng nhỏ không kiềm được cảm xúc liền hỏi thăm dò.

" Anh còn để tâm chuyện năm đó phải không ? Thời gian đã qua nhưng thế rồi anh còn giữ mãi không buông hay sao ? Nếu anh tức giận hoặc uất ức có thể rút lên người tôi là được , anh đừng như thế này nữa được không ?"
Trong cơn mơ màng Lưu Vũ Thần nghe thấy câu hỏi và đề nghị này của Nghiêm Á Hiên liền nở nụ cười to thành tiếng trông giống như mới vừa nghe được chuyện gì hài hước nhất trên đời vậy.

Lưu Vũ Thần nhìn hình dáng nhin đẹp mà quyến rũ kia của Nghiêm Á Hiên thật lâu rồi lại cười nhạt mà thở dài nói.


" Cô là tiểu thư xinh đẹp và giàu có vậy nên có một số chuyện đã suy nghĩ quá đơn giãn rồi ! Chỉ có những người chưa từng bị tổn thương về tình cảm như cô mới ngây thơ cho rằng , vết thương nào cũng có thể lành !"
Bàn tay hắn vương ra lại cầm chai rượu uống một hơi dài giọng nói có một chút mệt mỏi như đã ôn hòa hơn không ít.

" Hiên Hiên à , em hãy sống cuộc đời mà em mong muốn là được ! Em hãy tôi là một vết bẩn trong đời em là được đừng bận tâm làm gì nữa ! Hai chúng ta thật sự không xứng đau, thật sự không hợp một chút nào cả vậy nên xin em đừng đặt tình cảm vào người của tôi nữa !"
Nói đến đây hắn lại nhìn vào khuôn mặt xinh xắn đã đẫm lệ kia của Nghiêm Á Hiên mà thở dài nói.

" Hiên Hiên , cậu con trai mà em yêu năm đó thật sự đã chết rồi không còn nữa đâu ! Ngày hôm đó trời đông rét lạnh lắm tuyết cũng rất nhiều , thằng nhóc năm đó đã bị cơn tuyết đầu mùa đó chôn vùi rồi chắc bây giờ em không tìn thấy được đâu !"
Nghiêm Á Hiên nghe những lời nữa tĩnh , tĩnh mơ kia của Lưu Vũ Thần mà chết lặng phía dưới những ngón tay nhỏ nhắn trắng noãn siết chặc như muốn rỉ máu nhưng khóe miệng cô chẳng mở nổi một câu biện mình hay giải thích.

Đúng chứ , cho dù hiện tại Nghiêm Á Hiên có nói như thế nào đi nữa thì năm đó hắn đau lòng là thật , tuyệt vọng là thật , chua sót là thật , bất lực cũng là thật.

Trong đầu Nghiêm Á Hiên cảm nhận được hình dáng của hắn chậm rãi ôm cơn uất ức và hận thù kia đi trong trời tuyết rơi trắng xóa thì đầu óc cô như muốn phát điên.



0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận