Danh sách Chapter

Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Trong căn phòng học đầy sang trọng và nghiêm trang có những học sinh ngồi với tư thế ngay ngắn và gọn gàng , dĩ nhiên là trong số những người này củng có hình dáng của Lưu Vũ Thần ở phía bên trong.

Đương nhiên hôm nay là ngay đầu của kỳ học mới nhưng mà nhìn xung quanh mấy khuôn mặt này của chẳng xa lạ gì với Lưu Vũ Thần hắn.

Nói đơn giãn hơn là mấy người hào môn thế gia có quyền thế này củng chẳng xem Lưu Vũ Thần hắn ra thứ gì cả , và đương nhiên là hắn chưa hề để tâm qua ánh mắt người xung quanh đánh giá mình.

Lưu Vũ Thần đang ngồi ở vị trí phía cúi căn phòng phía bên tay trái kề sát khung cửa sổ nên hình ảnh và đường nét trên khuôn mặt ấy làm cho người nhìn khác giới phải châm chú một lác lâu.

Trong khi Lưu Vũ Thần còn đang trầm tư trong cơn suy tư thì chợt từ phía bên ngoài có tiếng bước chân truyền vào.

Lưu Vũ Thần chưa kịp đưa ánh mắt lên nhìn thì bỗng mọi người xung quanh đều đứng lên , theo phản xạ thì Lưu Vũ Thần củng đứng lên và thuận theo ánh mắt hắn nhìn lên thì xuất hiện một vị trung niên đeo kính ăn mặt nghiêm trang bước vào.


Sau khi mọi người sát nhận được vị này là giáo viên thì chào một tiếng rồi lại ngồi xuống , Vị giáo viên trung niên kia mở miệng nói.

"Chào các bạn ! Xin giới thiệu với mọi người là khóa học này chúng ta có hai học sinh mới từ lớp khác chuyển đến !"
Nói xong củng chẳng đợi mọi người phía dưới phản ứng thì phía bên ngoài có hai hình dáng khá quen thuộc trong mắt những người xung quanh bước vào.

Theo ánh mắt hiếu kỳ của mọi người nhìn lên thì người xuất hiện trước tiên không ai khác chính là hoa khôi của trường Nghiêm Á Hiên.

Còn hình dáng người con gái nhỏ nhắn đứng kế bên thì chiều cao tầm một mét sáu mươi tám , làng da trắng noãn như bông tuyết mùa đông thân thể đầy đặn ba vọng đều khá hoàn hảo.

Điều nổi bất hơn là khuôn mặt nhỏ ấy phát triển theo hình bầu dục sóng nũi khá cao bờ môi hồng hào giống như đứa trẽ kèm theo cặp chân mày được làm gọng gàng và mái tóc dài búi cao làm cao thêm sự nổi bật ấy.


Nếu ai nhìn vào ánh mắt cô gái này thì sẽ thấy được sự ngây thơ so với lứa tuổi củng chẳng kém gì Nghiêm Á Hiên cả.

Nếu nói hai người này sang trọng và xinh đẹp thì đều là không ai thua kém cả , nhưng chỉ là cách ăn mặt và thái độ làm cho hai người có rất nhiều điểm bất đồng.

Nói rõ ràng hơn cô gái nhỏ nhắn này không phải Diệp Cơ Uyển một trong tứ đại hoa khôi của trường này thì còn ai vào đây chứ.

Phải nói Diệp Cơ Uyển củng là một trong những đại tiểu thư của hào môn thế gia lắm tiền vậy nên vẩn như thường lệ Lưu Vũ Thần chỉ nhìn thoát qua rồi lại châm chú vào tài liệu trên bàn.

Lưu Vũ Thần thật sự không hiểu nổi tại sao năm này hai người này lại chuyển đến cái lớp này nữa, suy nghĩ đến đây thì hắn lười để tâm bỡi vì đối với hắn mà nói thì tìm kiếm sự sinh tồn trong cái xã hội đầy khó khăn này thì thực tế hơn nhiều.

Nhưng mà có câu nói cây muốn lặn mà gió chẳng dừng , trong khi hắn không tập trung thì chợt hai vị nữa thần trong lòng của mấy người này liền hướng Lưu Vũ Thần đi xuống , và không bất ngờ gì hai người ngồi bàn phía trên hắn.

Phải nói sự trùng hợp này làm cho người ta phải ghen ghét muốn đỏ mắt , bỡi vị trong căn phòng này chỉ có Lưu Vũ Thần là xuất thân bần hèn vậy nên củng chẳng ai muốn gần hắn nên hai người mới có cơ hội ngồi phía trên.



0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận