Danh sách Chapter

Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Khi Lưu Vũ Thần chuẩn bị xong dụng cụ chuẩn bị đi thì chợt có tiếng từ phía sau vang lên.

" Vũ Thần ! Có ai đi cùng với cậu không ? Nếu không có thỉ cho mình đi chung với được không ?"
Lưu Vũ Thần nghe giọng nói quen thuộc mà ấm áp này liền quay đầu lại trầm tĩnh đáp.

"Được ! Nếu cậu không ngại thì chúng ta tiện đường mà giúp đỡ lẫn nhau !"
Nói xong hai người liền nhanh chóng lên đường xung quanh luôn cảm nhận được có những ánh mắt quái lạ đang nhìn châm chú vào mình nhưng Lưu Vũ Thần củng chẳng quan tâm lắm.

Hai người đi được một lác lâu thì cảm nhận được xung quanh những bạn học khác đã đi đâu chẳng còn thấy bóng dáng nữa thì Lưu Vũ Thần và Nghiêm Á Hiên tập trung vào việc thu nhặt củi của mình.

Ánh nắng chiếu tà soi sáng từng chiếc lá xanh mát kèm theo bầu không khí ôn hòa mát mẻ làm cho con người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Dưới khu rừng xanh um tươi tốt kia có hình dáng quen thuộc của Lưu Vũ Thần và Nghiêm Á Hiên đang nhặt những cành củi khô của mình.


Nhưng mà , nếu có người chuyện nghiệp ở đây thì sẽ cảm nhận được hai người đang duy chuyển dần về khu rừng rậm rạp ở phía xa ,nhưng điều đáng sợ hơn lạ trong hai người chẳng ai nhận ra điều đó cả.

" A! a!.

a! !"
Chợt có âm thanh hốt hoảng vang lên truyền đến bên tai làm Lưu Vũ Thần đang đốn củi mà sợ hết hồn mà quay ánh mặt lại nhìn , xuất hiện trước mắt hắn là một hang động được cây cối xung quang che lấy nếu không nhìn kỹ thì chẳng thể nào nhận ra được.

Lưu Vũ Thần tiến đến gần thì thấy hình dáng nhỏ bé xinh xắn kia của Nghiêm Á Hiên đang ngã nằm dưới hố sâu tầm ba mét , nếu như phía dưới không có dây rừng chở che thì thân thể nhỏ nhắn kia củng đã bị thương nặng.

Lúc đầu khi nghe lời dặn dò của vị giáo viên kia thì âm thầm biễu môi xem thường , nhưng bây giờ Lưu Vũ Thần hắn thật sự khâm phục rồi.

Hắn nhìn kỹ thì thấy được phía dưới thân thể nhỏ bé kia hình như dưới đầu gối đang chảy máu trông rất đáng sợ.

Lưu Vũ Thần chẳng cần suy nghĩ gì mà tựa theo dậy leo bên vách núi mà xuống cái hố nhỏ ấy , khi đôi chân Lưu Vũ Thần chạm đất không nói hai lời liền theo trình tự mà dùng chai nước sách rửa sạch vết thương của Nghiêm Á Hiên rồi mở miệng nói.


" Cố chịu đau một chút sẽ không sao !"
Giọt nước suốt sạch chạm vào vết thương đang rỉ máu kia của Nghiêm Á Hiên , cô bất giác nhiếu đôi chân mày đôi môi cắn vào nhau trông rất đau đớn.

Trong cơn đau đớn này chẳng biết là khi nào vết thương của Nghiêm Á Hiên đã được buộc bỡi một miếng vãi sạch chẳng còn rỉ máu nữa.

Lưu Vũ Thần liền nhìn cô mở miệng gay gắt.

" Tại sao cậu lại sơ ý như thế ? Nhỡ như nơi này sâu hơn thì sao ? Tôi phải làm như thế nào ?"
Cảm nhận được giọng nói có chút kích động đôi bàn tay rung rẩy của hắn thì sắc mặt Nghiêm Á Hiên trầm xuống chẳng dám nhìn vào ánh mắt của hắn.

Nghiêm Á Hiên ngay lúc này biết rằng ngay lúc này người con trai trước mặt đang lo lắng cho mình , trong lòng cô rất vui vẽ nhưng củng rất hoảng loạn khóe miệng lắp bắp nói.

" Tôi xin lỗi , lần sau sẽ không như thế nữa ! Lần sau sẽ chú ý hơn ,cậu đừng giận có được không ?"
Nói xong bàn tay trắng noãn của Nghiêm Á Hiên chủ động cầm lấy bàn tay của hắn an ủi như mong chờ hắn cảm thông vậy , phải nói đây là lần đầu tiên cô chủ động như thế nên có chút ngại ngùng sắc mặt không kìm được mà ửng đỏ trông rất đáng yêu.



0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận