Danh sách Chapter

Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Lưu Vũ Thần nghe lời nói tỏ tình này của Nghiêm Á Hiên thì chẳng kìm được sự hồi hợp trong lòng như có con nai nhảy loạn vậy.

Nhưng mà thấy cô mạnh dạng như thế hắn củng nhanh chóng đáp.

" Em cảm nhận không thấu hay sao ?"
Nói Lưu Vũ Thần liền ôm chầm thân thể xinh xắn nhỏ nhắn của cô vào lòng , chiếc miệng chắc ngại ngùng mà hôn nhẹ vào đôi gò má đỏ hồng kia của Á Hiên , phải nói đây là dùng hành động thay cho câu trả lời.

Trái tim nhỏ của Nghiêm Á Hiên đập lộp bộp trong lòng ngực nhưng mà tâm tình cô vui xướng không thôi , Nghiêm Á Hiên hiểu từ giờ trở đi mối quan hệ của hai người chẳng còn mập mờ như lúc trước nữa.

Như nước chảy thành sông , hai người nói chuyện tình cảm chẳng để ý là thời gian vội vãi trôi qua củng đã về chiều tà.

Ánh nắng chiều mát mẽ chiếu xuống khu rừng xuyên qua những khe lá nhỏ màu xanh đi thẳng tới hai hình dáng đang bước chậm rãi kia , nếu nhìn kỹ lại thì thấy một nam sinh đang cõng bạn nữ xinh ở phía sau lưng cười nói rất vui vẽ , mà hình dáng này nếu không phải Lưu Vũ Thần và Nghiêm Á Hiên thì còn ai vào đấy chứ.

Lưu Vũ Thần đưa Nghiêm Á Hiên về gần tới doanh trại giành cho nữ xinh liền buông nhẹ cô xuống mà dìu đi , bỡi theo ý muốn của Nghiêm Á Hiên là chẳng muốn mọi người chú ý quá nhiều nên mới làm thế.


Lưu Vũ Thần chậm rãi dìu Nghiêm Á Hiên đến bộ phận y tế trong ánh mắt đầy ngơ ngác , khó hiểu , hâm mộ và ghen tị kia của mọi người.

Xuất hiện vào bên trong chị ý tá thấy dáng vẽ của Nghiêm Á Hiên như thế liền quan tâm chạy tới đỡ cô ngoài xuống chiếc giường rồi làm nhiệm vụ sát trùng và băng bó.

Thời gian lại thấm thoát trôi qua chẳng biết là bao lâu , tuy là vết thương nhẹ nhưng phải cẩn thận một chút nếu để nhiểm trùng thì thật là không hay lắm nha.

Y tá băng bó xong lại hướng ánh mắt về phía Nghiêm Á Hiên nói.

" Em hạn chế đi lại một chút , tuy vết thương trầy xướt nhẹ nhưng duy chuyển nhiều sẽ khó lành !"
Nghiêm Á Hiên hiện đang hạnh phúc trong tình cảm đường mật kia làm sao để ý dưới chân mình đang bị thương hay đau đớn gì cơ chứ.

Nhưng nghe thấy tiếng nhắc nhờ ấy Nghiêm Á Hiên liền giật mình đáp.

" Vâng ! "

Ý tá khi xong việc liền đi phía bên ngoài để lại không gian cho hai người , bốn mắt nhìn nhau Lưu Vũ Thần thấy được hình dáng xinh xắn ngại ngùng kia trong lòng liền nhộn nhạo không thôi.

Hắn hít sâu một hơi cố kiềm lại tâm tình kích động của mình mà nói.

" Em bị như thế nếu muốn đi đâu thì hãy gọi tôi , tôi có thể dìu em đi !"
Nói xong hắn lại chậm rãi bước đến ngồi xuống bên cạnh cô , mùi hương thơm thoang thoảng này từ người cô bay vào trong mũi làm Lưu Vũ Thần dễ chịu không thôi.

Trong khi hắn đang thất thần Nghiêm Á Hiên lại mở miệng.

" Hay là anh dìu tôi về lều của mình được không ? Ở nơi này cảm thấy không tự nhiên lắm !"
Lưu Vũ Thần liền đáp.

" Được ! Để tôi dìu em !"
Nói xong Lưu Vũ Thần chẳng chần chừ mà nhanh chóng bước đến dìu nhẹ thân thể nhỏ nhắn của Nghiêm Á Hiên về lều của mình.

Cảm nhận được sắc trời đã tối củng sắp tới lúc điểm danh số nên Lưu Vũ Thần hướnng ánh mắt về phía Nghiêm Á Hiên nói.

" Hay là em nhờ Cơ Uyển điểm danh giùm chúng ta , cứ bảo em bị thương tôi chăm sóc là được ,vết thương không được đi lại nhìn em củng nghe rồi đấy !"

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận