Danh sách Chapter

Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Lưu Vũ Thần nói xong những lời này như sợ Nghiêm Á Hiên phải trả lời hoặc chẳng muốn cô khó xử mà hắn nhanh như cơn gió nhẹ nhàng rời đi trước mắt hai người.

Khi Nghiêm Á Hiên nghĩ ra được những lời nói và hành động thân thiết của mình với Cao Vỹ trước mặt Lưu Vũ Thần thì có lẽ đã muộn một chút rồi , hình dáng kia đã đi xa chẳng còn thấy bóng.

Nghiêm Á Hiên cố lấy lại vẽ bình thản vui vẽ thông thường mà nhìn Cao Vỹ nói.

" Anh Cao Vỹ , em mới nhớ ra chiều hôm nay còn có buổi học thêm ! Hay là bữa ăn lần này hẹn khi khác được không ? Hôm khác em mời anh !"
Cao Vỹ nghe thế liền hiểu được ý tứ của Nghiêm Á Hiên liền nở nụ cười khổ đáp.

" Được mà , em chăm lo cho việc học là rất tốt làm sao anh có thể trách được chứ ?"
Nghiêm Á Hiên lại nói.

" Anh Cao Vỹ , nếu không có việc gì thì em xin phép đi trước !"
Cao Vỹ lại nở nụ cười lấy lòng hỏi.

" Á Hiên , để anh đưa em về được không ?"
Nghiêm Á Hiên cười thân thiện ra vẽ khó xữ mà ấp úng nói.


" Anh Cao Vỹ , em còn có một chút việc riêng phải làm nên không về cùng anh được ! Hay là anh về trước có được không ?"
Cao Vỹ nghe đến đây làm sao không hiểu ý đuổi khéo trong lời nói của cô được nữa cơ chứ , Cao Vỹ ra vẽ phóng khoáng đáp lời.

" Vậy được , em đi cẩn thận anh còn một chút việc nên phải đi trước ! Chào em !"
Nói xong Cao Vỹ chẳng đợi Nghiêm Á Hiên phải nói thêm mà nhanh chóng lên xe rời đi ,còn về phần Nghiêm Á Hiên khi chiếc xe kia phức tầm mắt thì cô vội vàng hướng về hướng nhà Lưu Vũ Thần mà chạy đến.

Chẳng biết là thời gian trôi qua được bao lâu , khi Nghiêm Á Hiên đứng trước cánh cửa nhà quen thuộc kia thì cô đứng lại vài giây vì muốn suy nghĩ trả lời và giải thích như thế nào mới rõ ràng nhất về mối quan hệ giữ mình và Cao Vỹ.

Suy nghĩ một lác lâu thì bản tay trắng noãn mảnh khảnh kia của cô củng gõ cửa , nhưng điều làm cho Nghiêm Á Hiên lo lắng mà chẳng ai đáp lời hay mở cửa ra cả.

Ngay phút giây này trong đầu cô chẳng cần suy nghĩ suy nghĩ gì nữa mà lo sợ nhập mật khẩu quen thuộc ấy vào.

" Răng! rắc! "
Tiếng cánh cửa mở ra ,Nghiêm Á Hiên nhanh chóng lao vào vội liếc ánh mắt do xét xung quanh một lác lâu nhưng chẳng thấy ai cả.

Nghiêm Á Hiên vội vã chạy lên tầng trên , xuất hiện bên trong cách cửa là hình dáng quen thuộc kia của Lưu Vũ Thần đang tập trung trên chiếc máy tính của mình.


Thấy cô bước vào , Lưu Vũ Thần liền mở miệng.

" Em đi ăn về sớm thế ? Là anh ta đưa em đến đây à ?"
Lưu Vũ Thần củng chẳng quay lại nhìn mà chỉ tập trung vào chiếc máy tính , kèm theo giọng nói không tức giận hay phẩn nộ gì thì trong lòng Nghiêm Á Hiên có chút bất an.

Nghiêm Á Hiên chậm rãi tiến đến nhẹ nhàng ngồi lên chiếc nệm nhỏ êm ái mở miệng nhỏ nói.

" Tôi không có đi ăn với ai cả , là tôi tự mình chạy đến đây !"
Âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu này của cô như muốn giải thích với hắn là mình không có đi cùng ai cả , khi rảnh liền chạy đến bên hắn còn không phải hay sao ?.

Lưu Vũ Thần liền chậm rãi tắt chiếc máy tính rồi hướng ánh mắt nhìn vào hình dáng nhỏ nhắn có chút lo lắng kia của cô.

Lưu Vũ Thần mở miệng.

" Em ngồi đây nghĩ ngơi một chút , tôi xuống làm vài món ăn cho em !"
Nghiêm Á Hiên nghe câu nói đầy nhẹ nhỏm và quan tâm này của hắn chẳng những không vui mà giọng nói như muốn khóc.

Nghiêm Á Hiên mở miệng.

" Anh không muốn hỏi mối quan hệ giữa tôi và Cao Vỹ là gì hay sao ?"

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận