Danh sách Chapter

Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Nếu như người khác nghe thấy câu nói này của Nghiêm Á Hiên sở sợ hết hồn nhưng đối với Lưu Vũ Thần hắn chỉ nở một nụ cười bình thản mà thôi.

Phải nói , nhưng năm tháng khó khăn một mình phải đôi mặt không có chỗ dựa dẫm ấy , chẳng có nỗi một ánh sáng soi đường , chẳng một ai vào tâm đ ến và cả những sự khinh bỉ , xem thường và bạo lực người khác đối với hắn thì có lẽ chết đi là một sự giải thoát.

Nhưng chẳng hiểu sao nhưng lúc hắn tuyệt vọng nhất và muốn kết thúc cuộc đời của mình thì trong lòng lại hiện lên tia sợ hãi điên cuồng , có phải giống như đã được ông trời sắp đặt sẳn hay không , sinh mạng nào càng yếu đuối , trẻ tiền và bần hàn đều rất khó để chết đi bỡi vì những người như thế họ không mưu cầu được giàu sang mà chỉ cần một cuộc sống bình an mà thôi.

Hiện tại trong lòng Lưu Vũ Thần thừa biết rõ một tiểu thư như Nghiêm Á Hiên chưa từng có cảm giác được yêu thương quan tâm mới nói ra những lời như thế , nhưng sau này nếu như cô nhàm chán rồi thì không biết sẽ đối với hắn như thế nào nữa.

Nhưng trong lúc này chấp niệm của Lưu Vũ Thần vẩn muốn ở bên cạnh cô gái nhỏ này , cho dù khoảng khắc có ngắn ngủi nhưng ít ra trên đời này có một giây phút nào đó Lưu Vũ Thần được người khác quan tâm yêu thương và nhớ đến như thế thật không tệ chút nào.


Lưu Vũ Thần tuy trong lòng suy nghĩ miêm man nhưng mở miệng ra lại chỉ là câu nói trêu chọc.

" Á Hiên à , có phải là em bá đạo quá rồi hay không ? Nếu như mọi thứ của tôi thuộc về em , thì em muốn thuộc về ai ?"
Nằm trên thân hắn Nghiêm Á Hiên nghe thấy câu hỏi này liền chau mày không vui , cô liền nhẹ nhàng cúi xuống thì thầm vào bên tai hắn nói nhỏ.

" Trước giờ tôi đều thuộc về anh , anh còn phải hỏi nữa hay sao chứ ? Nếu như anh giám để ý đến cô gái khác thì tôi chắc chắn sẽ cắn chết anh !"
Nói xong Nghiêm Á Hiên liền dùng chiếc miệng nhỏ cắn nhẹ vào chiếc cỗ dài của Lưu Vũ Thần , động tác này của Nghiêm Á Hiên chẳng khác nào chú mèo nhỏ đang l iếm l.

áp chủ của mình chứ.


Lưu Vũ Thần bất giác vuốt v e mái tóc mềm mại của cô , bàn tay còn lại ôm lấy chiếc eo thon dài của Nghiêm A Hiên miệng nói nhỏ.

" Bé cưng , nhà còn có người đấy ! Em muốn người khác thấy cảnh chúng ta như thế này à ?"
Nghiêm Á Hiên nghe thế liền giật mình nhanh chóng rời khỏi người hắn , vừa nảy cô lo lắng kèm theo tức giận nên đã quên mất nhà còn có người nhưng càng nghĩ lại thì đầu óc cô như có thắc mắt nhà nói với Lưu Vũ Thần.

" Vũ Thần à , hình như người của ba mẹ tôi theo dõi chúng ta thì phải ? Anh có cảm thấy người khác làm phiền đến cuộc sống mình không ?"
Nghe Nghiêm Á Hiên nói như thế trong lòng hắn liền thở phào nhẹ nhõm , dạo này hắn cứ cảm thấy hình như bản thân mình có ai đó nhìn châm chú thì phải nếu như là người của ba mẹ Nghiêm Á Hiên thì củng chỉ lo cho an toàn của cô mà thôi.

Hắn chẳng lo lắng chuyện ba mẹ cô biết chuyện của mình mà Nghiêm Á Hiên cả bỡi vì sớm muộn gì củng biết nên mang tâm tư chuẩn bị là điều tốt nhất.

Thấy Lưu Vũ Thần trầm tư Nghiêm Á Hiên liền chạm nhẹ vào cách tay hắn nói.

" Vũ Thần , có phải là anh đang nghĩ đến chuyện ba mẹ tôi hay không ? Anh đừng lo ,cho dù có như thế nào thì tôi đều ở bên cạnh anh mà !"

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận