Danh sách Chapter

Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Nghe câu nói nhỏ nhẹ ngây thơ đầy hồn nhiên này của Diệp Cơ Uyển ,Lưu Vũ Thần chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì chợt hắn cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt nóng như lửa đốt đang nhìn châm chú vào mình như muốn ăn tươi nuốt sống.

Lưu Vũ Thần thấy thế liền cười khổ đáp.

" Không cần ! Trưa tôi còn có công việc , nếu cô muốn cảm ơn thì trực tiếp cho tôi ít tiền là được !"
Nghe câu nói này sắc mặt của Diệp Cơ Uyển và Nghiêm Á Hiên có chút khó coi đến vô cùng , củng chẳng phải là một ít tiền mà hắn nói mà là trước giờ hai người chưa thấy hai th ô tục mà thẳng thắn nói ra như Lưu Vũ Thần cả.

Thông thường nhắc đến những chuyện liên quan đến bồi thường hay cảm ơn bằng tiền gì đó thì người ta thường rất ngại ngùng chứ đâu như cái tên trước mặt này cơ chứ , tim không đập nhanh , sắc mặt củng chẳng đỏ lên một chút nào đúng là không muốn mặt.

Câu nói này Lưu Vũ Thần cố ý nói khá to nên mọi người trong phòng đều nghe thấy cả , hắn cảm nhận được có ánh mắt khinh bỉ , cười nhạo và xem thường đang hướng về phía mình.


Lưu Vũ Thần không hề để tâm mà hướng ánh mắt về phía hai vị hoa khôi đang cứng đờ sắc mặt kia mà nói.

" Nếu hai người không có mang tiền theo thì xem như tôi chưa nói !"
Nói xong hắn lại hiện lên sắc mặt lạnh lùng chẳng để ai vào trong mắt mà xem điện thoại , đối với Lưu Vũ Thần thì thừa biết bản thân mình không nói chuyện ngang hàng nổi với các cô cậu ấm này nên có thể giải quyết được bằng vật chất thì đều rất tiện lời , còn nếu không thì củng chẳng sao cả.

Đương nhiên điều làm cho Lưu Vũ Thần mở lời như vậy là hắn tự hiểu lấy bản thân củng mình , nói thẳng thắng và th ô tục hơn là hai người họ và Lưu Vũ Thần có khoảng cách rất lớn , thậm chí lớn đến mức cho dù làm bạn củng chẳng thể được.

Nhưng mà hai vị hoa khôi xinh đẹp kia chẳng thể suy nghĩ rõ ràng như hắn , Nghiêm Á Hiên liền nở nụ cười nhạt nhưng trong lòng lại chẳng kiềm nỗi sự xem thường mà suy nghĩ.

" Đúng là cái tên tham tiền không biết nhìn này , hai người chúng tôi không ưa nhìn hay sao ? Lại chỉ để ý đến lợi ích ! Hừ !!!!"
Phải nói nếu như Lưu Vũ Thần nghe được cái suy nghĩ này của Nghiêm Á Hiên thì hắn không thầm mắng mười tám lần mới lạ đấy.


Phải nói tâm tình con gái như mò kim dưới đáy biển , nếu người người khác để ý mình thì lại làm lơ như chẳng có gì , còn nếu người ta không quan tâm thì lại trách bọn họ không có mắt nhìn.

Tuy là suy nghĩ như thế nhưng Nghiêm Á Hiên vẩn mở lời.

" Cậu củng thật là thực dụng nha , nhưng mà tôi rất thích những người thực tế như cậu !"
Nói xong Nghiêm Á Hiên liền nhanh chóng dùng bàn tay trắng noãn xinh đẹp kia lấy ra một chiếc thẻ màu đen đặt lên bàn hướng trước mặt Lưu Vũ Thần.

Nghiêm Á Hiên rút chiếc tay về mà hướng ánh mắt về hắn nói nhỏ.

" Tôi biết nhà của cậu , cậu trốn tránh gặp mặt củng chẳng hiệu quả gì huống chi đây chỉ là một bữa mời cơm thay lời cảm ơn mà thôi ! Không lẽ Lưu Vũ Thần cậu lại sợ hai người con gái như chúng tôi làm gì hay sao ?"
Nghe lời nói này Lưu Vũ Thần bất mãn không thôi vì bên trong có hàm ý khiêu kích , Lưu Vũ Thần củng chẳng muốn trốn tránh nữa mà cầm chiếc thẻ đặt trước mặt Nghiêm Á Hiên.

Lưu Vũ Thần bình thản nói.

" Nếu hai người muốn thì tan học có thể đến nhà tôi dùng cơm , tôi không thích ăn cơm ở ngoài ! À mà tôi nói trước là thức ăn rất đạm bạc mong rằng hai vị đừng chê cười !"

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận