Danh sách Chapter

Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Âm thanh này truyền khắp quanh căn phòng nhỏ , trái tim nhỏ nhắn của Nghiêm Á Hiên rung rẩy điều mà cô lo sợ chắc chắn sẽ đã sảy ra.

Nghiêm Á Hiên môi nhỏ bím chặt mà thành thật đáp.

" Vâng , một chút nữa con sẽ về nhà ba mẹ đừng lo lắng !"
Đầu truyền bên kia một giọng nữ lại có chút tức giận nói.

" Con gái mới lớn đã đến nhà người khác ở không muốn về rồi ! Lại là một đứa không ra gì nữa chứ ? Còn nói xem thằng nhóc đó có thứ gì đáng để con đặt tình cảm vào chứ ?"
Âm thanh lời nói này truyền đến bên tai Nghiêm Á Hiên làm cho cho sắc mặt cô khó coi vô cùng , mà đương nhiên âm thanh này củng đến bên tai của Lưu Vũ Thần trên bờ môi hắn lại nở một nụ cười khổ.

Đương nhiên là hắn chẳng trách cái suy nghĩ của ba mẹ Nghiêm Á Hiên , phải nếu đôi với một người con gái độc nhất như Nghiêm Á Hiên lại còn là tập đoàn lớn như thế nữa làm sao không để ý được cơ chứ.


Trong việc này chỉ là quan điểm khác nhau mà thôi chứ chẳng phải người nào sai hay đúng cả.

Phải nói đối với một ba mẹ yêu con gái của mình , ai lại muốn con gái mình cưới một người không có tương lại như mình chứ.

Đương nhiên tình cảm rất quan trọng nhưng mà có một số chuyện chỉ cần tình cảm thôi chưa đủ.

Ánh mắt Nghiêm Á Hiên đỏ bừng nhìn vào khuôn mắt ưa nhìn của Lưu Vũ Thần thật sự rất khó sử cô như muốn khóc , Lưu Vũ Thần nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nghiêm Á Hiên như muốn an ủi nhưng lại không nói thêm lời nào cả.

Nghiêm Á Hiên cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay kia của hắn cô nhẹ nhàng mở miệng đáp.

" Chẳng có thứ gì cả , chỉ là con có tình cảm và rất muốn ở bên cạnh anh ấy mà thôi ! Đơn giãn vì con yêu anh ấy , gia đình chúng ta thiếu tiền hay sao ? Ba mẹ lo lắng như thế làm gì ?"

Câu nói này như quả bom kích nổ làm cho đầu truyền bên kia mẹ cô tức giận vô cùng mà lớn tiếng.

" Con nhóc như con còn chưa hiểu chuyện nên cho rằng tình cảm mới lớn ngọt ngào như thế ? Con có chắc chắn là thằng nhóc đó yêu là Nghiêm Á Hiên con hay là tài sản của Nghiêm gia hay không ?"
Mà nghe âm thanh và lời nói xem thường này cho dù là một người từng trải qua lòng người ấm lạnh như Lưu Vũ Thần củng bất giác khự lại vài giây trong lòng có chút gì đó khó có thể nói được.

Lúc trước bản thân hắn luôn cho rằng dù không có người thân hay địa vị gì vẩn có thể đứng vững được ở cái thế giới đầy khắc nghiệt này , nhưng kể từ khi gặp được Nghiêm Á Hiên hắn mới được mở mang tâm mắt như thế nào gọi là không xứng đáng.

Trong lòng Lưu Vũ Thần ở phút giây này lại có chút oán trách tại sao mấy người kia đã vô tình bỏ rơi hắn như thế ? Nếu như không bị vứt bỏ thì hiện tại có phải là hắn có thể đứng song song bên cạnh Nghiêm Á Hiên mà giúp cô che nắng mưa cả cuộc đời hay không.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra đến này Lưu Vũ Thần oán trách tại sao những người kia lại vứt bỏ mình , mà sự oán trách này không vì bản thân chỉ là muốn ba mẹ Nghiêm Á Hiên chấp nhận hắn mà thôi.

Mà ngay lúc này bản thân Nghiêm Á Hiên nào chịu nỗi những lời nói về Lưu Vũ Thần từ miệng mẹ mình như thế , cô có chút oán trách và ủy khuất mà nói.

" Ba mẹ lúc nào củng thế cả ? Có từng quan tâm con thích hay muốn thứ gì chứ ? Cái mà mẹ muốn chỉ là một đứa con luôn biết nghe lời mà thôi ! Thế còn hạnh phúc của con sau này thì sao chứ ? Không lẽ con thật sự chẳng thể yêu người mà con thích hay sao ?"

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận