Danh sách Chapter

Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Nghiêm Á Hiên thừa biết tính cách của ba mẹ mình nếu như cô không nói chắc chắc hai người sẽ lôi cái thân phận kia của Lưu Vũ Thần nói một ngày mất.

Nếu chuyện thật sự đến lúc đó thì cho dù là cô cũng khóc không ra nước mắt.

Mà ba mẹ cô nghe được lời này thì rất muốn xem thứ dáng vẽ người con trai mà con gái mình thích gặp bên ngoài sẽ như thế nào , đương nhiên hình ảnh của Lưu Vũ Thần hai người họ đã xem không dưới mười lần.

Trong lòng ông Nghiêm thầm nhủ , nếu muốn nói hay yêu cầu thứ gì đó chỉ cần trách mặt con gái là được chứ ai lại chọc giận nó cớ chứ.

Chẳng biết mẹ cô có cùng suy nghĩ với chồng mình hay không mà vội đáp.

" Được , trưa nay con bảo cậu ấy qua dùng cơm là nhà mình là được !".

Mà nghe những lời này trong lòng Nghiêm Á Hiên vui như lượm được tiền , thật sự lúc nảy cô vẩn còn rất lo lắng nhưng thấy hai người đồng ý thì bảo nhiêu buồn phiền đều đổ ra sông biển.


Thời gian lại thấm thoát trôi qua Nghiêm Á Hiên đã cùng với ba mẹ mình , cô vội vàng thay một chiếc váy dài màu xanh lam trông rất kín đáo rồi xuống gặp ba mẹ mình đang ngồi trên ghế sofa kia mở miệng nói.

" Ba mẹ , con đến gặp Vũ Thần một lác sau sẽ cùng đến ! Con đi trước đây !"
Nói xong Nghiêm Á Hiên vẩn không đợi ba mẹ cô trả lời mà nhanh chóng xoay người rời đi , ở phía sau ba mẹ cô lại thở dài ngao ngán một hơi chẳng biết làm sao nữa.

Ông Nghiêm lại thở dài một hơi nói.

" Bà à , con của chúng ta đã bị cái thằng nhóc kia bắt cả linh hồn rồi như thế này làm sao cho tâm tình đi du học được chứ ?"
Bà Nghiêm lại đồng tình với ý kiến của ông mà đáp lời.

" Từ nhỏ đến lớn chúng ta hay đi công tác ít gần con bé nên có một số chuyện làm nó khúc mắt ! Có lẽ chúng ta phải cố gắng tìm cách cho thằng nhóc kia rời xa con gái mình thì tốt hơn , nhưng không được để con bé nếu không chúng ta thảm rồi !"
Ông Nghiêm nghe thế đôi mắt liền ra ý gì đó liền nở nụ cười nói.

" Đúng rồi , vì tương lai của con bé chúng ta cần phải như thế ? Sau khi con bé đi du học về sẽ gánh vác tập đoàn cùng chúng ta , lúc còn trẻ ai lại không có khoảng tình yêu ngọt ngào gì đó chứ ?"

Hai người nói chuyện một lác lâu , ánh nắng ban trưa có chút ấm áp bỡi vì thời tiết đã chuyển sang đông những cơn gió nhẹ thổi qua những chiếc lá cây trên đường làm cho con người ta cảm thấy rất lạnh lẽo.

Phía trong nhà Lưu Vũ Thần hình dáng Nghiêm Á Hiên đang lười biến ngồi trước ghế sofa chờ đợi cái tên kia , Lưu Vũ Thần đứng trước mặt Nghiêm Á Hiên mở miệng hỏi.

" Hiên Hiên , hay là tôi bận đồng phục đến gặp ba mẹ em được không ?"
Nghiêm Á Hiên đôi mắt tròn xoe như nghĩ được cái điều gì đó khá hay ho liền đáp.

" Được , anh bận cái gì tôi cũng thích cả ! Hay là chúng ta tập vợt một chút trước khi đến gặp ba mẹ tôi được không ?"
Lưu Vũ Thần nghe thế liền nhếch mép cười gian chậm rãi đi đến bên cạnh Nghiêm Á Hiên đưa bàn tay ôm thân thể mềm mại của cô vào lòng vuốt v e nói.

" Hiên Hiên , em nói xem chúng ta nên tập vợt như thế nào chứ ?"
Nghiêm Á Hiên mở miệng nói.

" Sau khi anh học xong dự tính làm gì ? Có kế hoạch gì hay không ? "
Đây là câu hỏi mà Nghiêm Á Hiên biết ba mẹ mình sẽ hỏi hắn nên mới như thế , Lưu Vũ Thần liền nhíu đôi chân mày chẳng biết trả lời như thế nào cả một lác lâu sau hắn mới nhẹ nhàng đáp.

" Hiên Hiên , em nói xem tôi phải trả lời như thế nào đây chứ ? Chắc phải nói thật mà thôi !"

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận