Danh sách Chapter

Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Lâm Ái Mỹ xoay đầu, nhìn chằm chằm Lâm Ninh, ánh mắt nổi lên tức giận nhưng rất nhanh đã dập tắt, Lâm Ái Mỹ vẽ ra nụ cười, đi đến bên cạnh Lâm Ninh ngồi xuống.
"Em và Phàm Dương từ khi nào lại mặn nồng như vậy?" Gương mặt Lâm Ái Mỹ hoàn toàn hoà nhã "Chẳng phải em không thích anh ta sao? Hai người vừa rồi còn chồng chồng vợ vợ, em đổi ý không muốn ly hôn nữa à?"
Đối với nụ cười hoà nhã của Lâm Ái Mỹ, Lâm Ninh cũng nâng môi cười tươi, đôi mắt tròn xoe chớp chớp rất vô hại.
"Đúng là đột nhiên không muốn ly hôn nữa."
"Sao lại không..." Lâm Ái Mỹ kích động lớn tiếng, ngay sau đó Lâm Ái Mỹ dìm xuống kích động, tươi cười niềm nở hỏi nhẹ nhàng "Sao đột nhiên lại không muốn ly hôn nữa?"
"Sao chị lại hoảng hốt như thế, em với Phàm Dương không ly hôn nữa thì có làm sao, sao chị lại...!Không đồng tình như vậy?" Lâm Ninh vô tội chớp chớp mắt, gương mặt xinh đẹp mang vẻ thuần khiết vô tội vạ, nhưng miệng lại nói ra mấy câu khiến cho Lâm Ái Mỹ không khỏi chột dạ.
"Chị đâu có hoảng cái gì...!Chị ngạc nhiên thôi, hồi trước em ghét Phàm Dương lắm mà."
Lâm Ninh đưa bàn tay xoa xoa chiếc càm, mắt nhìn sang Tiểu Vỹ.
"Tiểu Vỹ, em mang ít trái cây ra cho chị, chị muốn ăn trái cây gì đó ngọt ngọt."
"Vâng thưa cô chủ" Tiểu Vỹ tuân lệnh, dự định xoay đầu đi.
"Khoan đã" Lâm Ninh lại gọi, âm giọng mềm mại nói "Em pha cho chị một tách trà xanh đi a, ở bệnh viện không có được uống trà, vừa về nhà chị liền muốn uống một tách, ừm ừm pha loại trà xanh matcha ấy."

Lâm Ninh xoay sang hỏi Lâm Ái Mỹ.
"Chị có muốn uống không? Trà xanh matcha, ở đây có loại trà xanh matcha thơm lắm."
Ý tứ sâu xa của Lâm Ninh quá rõ ràng, từ nữ hầu Tiểu Vỹ đến vài ba người hầu đang có mặt ở phòng khách đều đang méo mó cái miệng muốn cười, riêng bác Lý quản gia đã dùng tay che luôn cái miệng đang ngoác tới tận mang tai.
Nhìn thấy người làm trong nhà có ý cười trộm, Lâm Ái Mỹ nhận ra ngay ý tứ của Lâm Ninh.
"Lâm Ninh em có ý gì?"
"Em nào có ý gì" Lâm Ninh chớp chớp đôi mắt tròn xoe như con thỏ "Em chỉ hỏi là chị có muốn uống trà không, trà xanh matcha, thơm lắm."
Mỗi khi nói tới chữ trà xanh, cái miệng Lâm Ninh vểnh lên thổi phồng hai chữ matcha phía sau, còn biểu hiện bằng một cái ngửi ngửi rất thơm xung quanh Lâm Ái Mỹ.
"Chị không uống hả? Thế thì Tiểu Vỹ a, em mang cho chị một tách nha."
"A...!Vâng ạ" Tiểu Vỹ xem chút nữa thì phụt ra tiếng cười, nàng hầu cúi cúi đầu chạy vọt vào trong bếp.
"Lâm Ninh em có ý gì đây?" Thái độ rõ ràng như vậy, Lâm Ái Mỹ trừng mắt đẹp "Em có gì đó lạ lắm đó Lâm Ninh."
"Em đâu có ý gì a" Lâm Ninh lại chớp chớp đôi mắt con thỏ.
"Chị hỏi em tại sao lại không muốn ly hôn nữa, hồi trước rõ ràng là em sống chết muốn ly hôn kia mà" Lâm Ái Mỹ không dễ dàng bị đánh lạc hướng, quay trở lại vấn đề ban đầu.
Lâm Ninh thu lại đôi mắt tròn như con thỏ, đầu cúi xuống hít hít cái mũi, sau đó ngước lên với đôi mắt ửng đỏ, nói với âm thanh ủy khuất dường như muốn khóc.
"Thì là...!Em với Phàm Dương...!Ờm..." Lâm Ninh ủy khuất cúi mặt, hai bàn tay nắm vào nhau, đan mười ngón tay bối rối.
"Ngủ với nhau rồi."
"Khụ khụ" Bác Lý ho khụ hai tiếng, sau đó cúi đầu xin phép Lâm Ninh.
"Tôi đi làm việc đây ạ."
"Vâng vâng bác đi đi ạ" Lâm Ninh cười tươi đáp.
Lâm Ái Mỹ hoàn toàn không tin vào những gì nghe được, đôi mắt mở to nhìn dáng vẻ ngây ngô của Lâm Ninh.
"Em và Phàm Dương ngủ với nhau? Không thể nào như vậy được" Lâm Ái Mỹ phản bác, kích động đến mức không kiềm được âm lượng giọng nói.

"Làm sao mà em với Phàm Dương ngủ với nhau được, em thì đang không khoẻ, mấy ngày qua em ở bệnh viện kia mà."
"Thì đó a" Lâm Ninh bậm bậm môi "Em đang không khoẻ còn ở bệnh viện, thế mà cũng nảy sinh chuyện được, đằng ấy cuồng nhiệt quá đi, bây giờ muốn ly hôn cũng không được."
"Tại sao lại không được?" Lâm Ái Mỹ khó hiểu thắc mắc.
"Chẳng lẽ ngủ với nhau một đêm thì em không muốn cuộc sống tự do nữa à? Lúc trước em nói là em không thích va vào những gia tộc lớn, em nói em sợ phiền phức mà, bây giờ chỉ ngủ một đêm lại không muốn ly hôn? Lâm Ninh em suýt chết nên đầu óc có vấn đề rồi phải không?"
"Ài dà" Lâm Ái Mỹ bị Lâm Ninh chọc cho tức giận, Lâm Ninh vẫn rất thản nhiên ngây thơ vô tội.
"Nghĩ nhiều thứ như vậy làm gì, lý do em không muốn ly hôn chỉ có một thôi."
"Là chuyện gì?" Lâm Ái Mỹ không chần chừ hỏi ngay.
"Thì...!Trước kia không có ngủ với nhau, bây giờ ngủ với nhau rồi nên không muốn ly hôn nữa."
Mấy chị hầu gái đứng bên góc tường không nhìn được nữa, tay che lên miệng bịt lại tiếng cười, có người còn không thể kiềm lại tiếng cười phụt ra khỏi miệng.
Lâm Ninh hít sâu thở dài.
"Thì...!Chị thấy đó, gạo cũng nấu thành cơm rồi, củi này nấu cơm ngon quá nên không muốn đổi củi khác."
Lâm Ninh ví von câu chuyện vợ chồng, Lâm Ái Mỹ tức đến mặt mũi phát đỏ, ánh mắt Lâm Ái Mỹ nổi rõ ghen tuông mắng mỏ.
"Em có bị điên không? Chỉ vì mỗi chuyện ngủ với nhau mà không muốn ly hôn nữa? Cuộc sống tự do mà em muốn rốt cuộc chỉ có như vậy à?"
"Em đúng là điên rồi, sau đêm đó đúng là bị điên rồi, đột nhiên lại yêu anh chồng của em đến lạ thường" Lâm Ninh nhoe ra nụ cười tươi tắn, nắm lấy tay Lâm Ái Mỹ lay lay làm nũng.

"Nên là bây giờ không muốn ly hôn nữa a, sao vậy, chị không thích à?"
Lâm Ái Mỹ tức đến há hốc, bị Lâm Ninh hỏi, ghen tức đến mức muốn mắng người, dáng vẻ vô tội của Lâm Ninh nói về chuyện vợ chồng với Phàm Dương càng làm Lâm Ái Mỹ nổi máu ghen tị.
"Không có, chị không phải không thích" Lâm Ái Mỹ dối lòng trả lời "Lâm Ninh em nên suy nghĩ kỹ lại đi, không thể quyết định ngốc nghếch như vậy."
Máu nóng tuông trào trong lòng Lâm Ái Mỹ, sợ rằng ở lại thêm chút nữa, Lâm Ái Mỹ sẽ không kìm chế được cơn nóng giận mà bại lộ mưu đồ.
"Chị về đây, em suy nghĩ kỹ lại đi, hôm khác chị lại đến."
Lâm Ái Mỹ đứng bật dậy đi lên lầu cầm lấy chiếc túi xách đi xuống, khi Lâm Ái Mỹ mặc áo khoác cầm túi xách đi xuống, Tiểu Vỹ đã bưng đ ĩa trái cây và tách trà ra cho Lâm Ninh.
"Chị về đây."
Lâm Ái Mỹ không muốn nán lại nữa, vội vàng xoay đầu bước đi.
Lâm Ninh thổi thổi tách trà xanh, khói bốc nghi ngút, nhìn chị vội vã bỏ đi, Lâm Ninh vô cùng tiếc nuối kêu gọi.
"Chị không uống thật hả? Matcha thơm lắm nè, matcha thơm lắm a!".

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận