Danh sách Chapter

Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Những người trên bàn ăn im bặt, ánh mắt khó chịu trừng trừng Lâm Ninh, bọn họ nhìn như thể muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Ninh, tức đến nổ đom đóm mắt mà lại chẳng thể nói gì.

Lâm Ninh vô tư ũi vào cánh tay Phàm Dương, hít vào một hơi thơm ngát hương gỗ, nhỏ nhỏ nói với cánh tay của anh.

“Ông Phàm ông Phàm… Em buồn ngủ.


Phàm Dương nhìn ông bà nội, giọng nói trầm thấp mới chính thức cất lên.

“Cháu xin phép lên phòng trước.


Ông bà nội không chần chừ gật đầu, Phàm Dương đỡ Lâm Ninh đứng dậy, nhìn dãy người đang trừng trừng mắt về phía anh, nhất là chỗ trưởng bối ở trước mặt.

Phàm Dương nghiêm mắt, giọng nói trầm thấp lãnh đạm toác ra khí chất uy phàm nhắc nhở.

“Hôm nay là sinh thần của ông nội, thay vì tìm cách châm chọc người khác thì hãy làm cho ông nội vui đi.


Phàm Chí Viễn và Phàm Huệ trừng lớn mắt, nhất thời miệng lưỡi cứng ngắt.

Phàm Dương dắt Lâm Ninh đi lên phòng nghỉ ngơi, khi bóng lưng Phàm Dương mất hút, Phàm Chí Viễn tức giận đập bàn.

“Cha xem, cha cưng chiều nó quá rồi, nó có xem ai ra cái gì nữa?”
Trên bàn ăn không còn sự hiện diện của Lâm Ninh, ánh mắt ông nội nghiêm lại, bàn tay nắm lại thành quả đấm vung lên đập xuống bàn ăn.

“Im miệng!”
Bà nội ngồi bên cạnh giật bắn, đám trẻ nhỏ ở phía cuối bàn ăn cũng giật thót.

Ông nội chống đỡ gậy quyền đứng dậy, ngón trỏ nghiêm trọng chỉ về phía cánh trái, lần lượt chỉ vào từng đứa con một.

“Vừa rồi có cháu dâu ở đây tôi không nói đến, tôi không muốn để cháu dâu nhìn thấy cảnh tượng đáng cười của cái gia đình này” Ông nội nghiêm trọng liếc mắt, cơn giận kiềm nén từ ban đâu bùng nổ, trách khứ những đứa con khờ dại.

“Các người có thôi cái trò hà hiếp người khác đi không? Đã bao nhiêu tuổi trên đầu rồi, thân là bác là cô ruột lại đi dè bỉu một đứa trẻ bằng tuổi con của các người, các người có thấy xấu hổ không?”
Lời ông nội chất thành những bao tải đè lên đầu từng người, bọn họ chỉ biết cúi đầu im lặng.

“Các người không tài giỏi là do các người không có chí hướng, không có kiên trì, người khác tài giỏi hơn thì các người đố kị, đã bao nhiêu năm rồi? Hôm nay có cháu dâu, các người còn dám đề cập đến cha mẹ của thằng Dương, các người xem tôi đây là cái gì?!”

Ông nội tức giận quát lớn, tay nắm chặt chiếc gậy gõ mạnh xuống sàn nhà.

Âm thanh gậy quyền gõ mạnh xuống sàn ngọc lạnh ngắt phát lên, lạnh đến sống lưng dựng thẳng.

Ông nội quát lớn.

“Chuyện đã bao nhiêu năm rồi? Các người biết rõ là chuyện đó đau lòng đến thế nào, biết rõ là không nên nhắc đến! Ngày hôm nay các người đố kị đến mức không còn chuyện gì khác để nói phải không? Đem gia đình nguyên vẹn để chà đạp lên nỗi đau của người khác?! Các người có còn lương tâm nữa hay không?!”
Từ đầu bữa ăn, những người con của ông từng người thay phiên nhau nói về gia đình vui vẻ hạnh phúc, ông biết chuyện chia hạnh phúc là một chuyện bình thường trong những cuộc trò chuyện gia đình.

Thế nhưng ngày hôm nay, chuyện chia sẻ hạnh phúc này không còn đúng đắn nữa, bọn người này đem gia đình ra để chế giễu lên nỗi đau không còn cha mẹ của Phàm Dương.

Ông nội nhìn thẳng vào những đứa con đang cuối đầu, phía trước là những đứa cháu cũng không dám ngẩng mặt.

“Tất cả các người chỉ biết lợi ích cho mình, không tài giỏi thì đừng có sỉ diện, muốn gánh vác gia đình này thì các người chứng mình tài cán của bản thân ra cho tôi xem, các người có bằng được một nữa thằng Dương không?! Tôi giao cho thằng Dương thì các người đố kị, các người nói tôi nghe các người đố kị cái gì? Trong khi từng người các người đều vô dụng!”
Ông nội giận đến ho sặc, bà nội vội vàng đứng dậy đỡ lấy ông, ông lườm từ con đến cháu, mắng đến mệt lòng, thất vọng ra lệnh.

“Ông Quản, đem quà kia trả lại cho bọn họ, tôi không nhận.


Nói xong, ông nội bước ra khỏi bàn ăn, bà nội đỡ lấy ông, ông chống gậy quyền rời đi, đi được vài bước, nhìn lại bà nội tay không đỡ mình.

Ông nội nheo mày, nhỏ giọng.

“Cái túi.


“Hả? Cái túi gì?” Giọng ông nhỏ quá, bà nghe không rõ.

“Cái túi! Cái túi cháu dâu tặng.


“À à à” Bà rối quá quên mất a, bà nội trở lại chỗ bàn ăn, cầm lấy chiếc túi quà tặng của Lâm Ninh, trở lại đỡ lấy ông đi lên phòng.


Lâm Ninh đứng trên nệm giường, nhún nhảy tưng tưng trên đệm, vừa nhúng vừa lẩm ba lẩm bẩm.

“Con đỉa đen là con đỉa đen nhẽm, sỉ diện ơi là sỉ diện a.



Phàm Dương đứng bên giường, cưng chiều cười cười, hai bàn tay hướng đến nắm lấy tay cô, giữ cô đứng im lại, nhắc nhở.

“Bà nhỏ, nhảy như vậy sẽ bị sốc bụng.


“Chồng nè chồng nè, vừa nãy ông nội khen em đáng yêu đó!” Lâm Ninh ngừng nhúng nhảy, đứng im lại khoe thành tích.

Cô đứng trên giường nên cao hơn anh, gương mặt đỏ hồng cúi xuống nhìn tuấn mỹ điển trai, hai bàn tay ôm lấy hai bên gương mặt tuấn tú, ngón tay cái xoa xoa hai bên gò má.

“Ông nội đã khen em đáng yêu đó! Chồng có thấy em đáng yêu không?”
Anh đứng bên giường, ngẩng mặt ngắm nhìn bảo bối đáng yêu ửng hồng, lời nói của cô thở ra có mùi cồn rượu.

Bà nhỏ đã say rồi.

“Đáng yêu” Anh đáp, khẳng định thêm.

“Rất đáng yêu.


Lâm Ninh nhoe miệng cười, hai mắt tròn tít lại nói.

“Em buồn ngủ.


“Được rồi” Phàm Dương nâng ngối bước lên giường, anh nằm xuống giường, hai cánh tay như cũ dang rộng ra chào đón.

Lâm Ninh liền chui vào lòng anh, hoá thành con mèo nhỏ dụi dụi vào vòm ng ực tìm nơi êm ái.

Anh ôm ấp bảo bối trong lòng, bàn tay thon dài nhẹ nhàng dỗ dành từng nhịp chậm rãi trên tấm lưng, vỗ về cho bảo bối nhanh chóng vào giấc ngủ.

Thế nhưng Lâm Ninh lại không ngủ, cô chỉ vùi vào lòng anh rồi lặng im, một lúc sau hơi thở từ mũi Lâm Ninh nghẹn lại, trong tâm cô có nghìn cơn sóng lớn, quặn thắt trong cõi lòng làm cho mũi bị tắt nghẽn, hít vào liền phát ra âm thanh sụt sùi.

Tê tái trôi khắp cơ thể, hai hàng mi run run cay xè in ra làn nước lấp lánh ánh hồng.

Bàn tay đang dỗ dành khựng lại, anh ôm lấy bảo bối đang run rẩy, trái tim chợt đau nhói, thấp thỏm dò hỏi.


“Bà nhỏ của anh làm sao lại khóc rồi?”
Lâm Ninh mím môi, suy nghĩ kiềm nén lại tiếng khóc chỉ được một giây, giọng nói dịu dàng của anh khiến cho cô vỡ oà, dụi vào lòng anh rỉ ra tiếng khóc nức nở.

Vừa uất ức vừa tức giận nắm lấy áo anh, nước mắt như suối trực trào chảy thấm vào ngực áo anh.

“Bọn họ nói là anh không có nhà, còn nói… Còn nói là anh không được dạy dỗ… Huuu… Ai nói là anh không có nhà… Anh có nhà mà… Anh có em chứ bộ… U u u… Họ còn… Họ còn ỷ đông hiếp yếu… Khoe khoan gia đình đầm ấm… Họ cố tình a…”
Lâm Ninh tức đến mếu máo, cái mũi nghẹn cứng sụt sịt dữ dội.

Cô tức quá a, cô tức thay cho anh, tức đến mức chỉ muốn đánh người, nức nở kêu lên.

“Bọn họ bắt nạt chồng của em u huuu…”
Phàm Dương ôm ấp Lâm Ninh, vừa thương vừa xót cười khổ, vội vã vuốt vuốt tấm lưng nhỏ.

“Thôi mà, tổ tông của tôi, tôi nào có bị bắt nạt.


Mấy lời nói của bọn họ anh đã sớm quen rồi, vốn chẳng còn để tâm nữa, những lời ghen ghét đố kị đó là đang cố gắng để khiêu khích anh, anh không còn quan tâm cũng như không dễ dàng để bọn họ đạt được mục đích.

Ấy vậy mà bảo bối nhà anh lại bị chọc tức, vừa nãy ở bàn ăn cô vẫn còn bình tĩnh lắm, bây giờ đây lại oà khóc tức tưởi.

Lâm Ninh hít mũi tịt nước, mếu máo.

“Em giận… Em tức lắm… Ô hu hu hu.


“Thôi mà…” Phàm Dương khổ sở cười, hôn sâu lên mái tóc, cố gắng xoa xoa tấm lưng bảo bối.

“Tổ tông ơi là tổ tông, tôi nào có bị ai bắt nạt đâu, có mà em đang bắt nạt tôi đây.


Cô khóc như vậy anh biết làm sao a, anh xót lòng nhói dạ lắm đấy.

Đây mới là bắt nạt anh.

Phàm Dương hôn lên mái đầu, môi nâng cao thành nụ cười hạnh phúc, đáy mắt mềm nhũng trìu mến cưng chiều.

“Đừng khóc nữa, em khóc như thế anh chịu không nổi.


“Oàaaa” Lâm Ninh ngược lại mếu lớn, nước mắt càng dữ dội, oan oan ức ức.

“Bọn họ bắt nạt chồng của em, em tức, em oàaaaaa!”
Phàm Dương rối rít ôm ấp bảo bối, hôn rối hôn rít, hai bàn tay hoảng hốt xoa xoa vỗ vỗ.


Ôi… Có mà cô đang bắt nạt anh.


Thành Đông Nam…
Một người con gái trong làn váy trắng rách rưới biến thành màu nâu đất, chân trần đầy vết trầy xước bước đi, hai bàn tay cô gái quơ ra phía trước để mò đường, miệng há ra lại không thể nói được, chỉ có thể kêu ra những âm a ô như một con quạ.

Cô gái đi trong làn người, người ta nhìn thấy cô liền vội tránh ra vì sợ bẩn.

Cô muốn kêu cứu, muốn cầu xin sự cứu giúp nhưng không một ai muốn đến gần, muốn gào thét lên cũng chỉ như một con quạ kêu quạc quạc.

Cô gái nghe theo tiếng người ồn ào xì xầm, lao tới túm lấy một người, cô túm lấy một người dường như nhỏ bỏ, miệng há ra, trong lòng kêu lên rằng.

“Cứu với.


Nhưng miệng cô chỉ có thể.

“A…”
Cô gái ấy túm lấy một đứa trẻ, đứa nhỏ nhìn thấy gương mặt bầm dập của người kia, làn da trên gương mặt nổi thành những hột bưng mủ, hai hốc mắt đã bị móc đi con ngươi, giờ đây chỉ còn là hai lỗ lõm sâu hoắc.

“Mẹ ơi aaa” Đứa trẻ thét lên, tay nhỏ vùng vẫy đẩy người con gái kia ra, kinh tởm thô lên.

“Đáng sợ quá, mẹ ơi đáng sợ quá.


Người mẹ kinh hãi vội vàng ôm lấy đứa con vội vàng tránh xa người con gái.

Cô bị hất văng, ngã xuống nền đá lạnh ngắt, hai bàn tay mò mẫn đất đá chống đỡ cơ thể, hai bàn tay lại lần nữa giơ ra không khí cầu xin.

“Làm ơn cứu với…”
Lời chỉ có thể nói ở trong lòng, Lâm Ái Mỹ trơ trọi giữa dòng người lạnh lẽo, cô như một bóng ma đứng giữa lòng con phố đầy người.

Không một ai muốn cứu giúp vì bộ dạng không còn ra con người của cô nữa, lưỡi bị cắt, mắt bị móc đi, Lâm Ái Mỹ giờ đi vừa câm vừa mù cố gắng cầu xin sự cứu giúp.

Thế nhưng cô nói không được, lại không thể nhìn thấy.

Lâm Ái Mỹ không biết bản thân đang đứng ở nơi nào, muốn kêu cứu lại chẳng thể kêu, mặc cho dòng người lạnh lẽo chỉ muốn tránh xa cô.

Lâm Ái Mỹ nâng bước chân bước đi, hai tay quơ ra không khí, miệng ư a kêu thành tiếng khóc, tiếng kêu khóc ậm ị như thế đang kêu.

“Chị… Chị ơi…”.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận