Danh sách Chapter

Chapter 372 Chapter 371 Chapter 370 Chapter 369 Chapter 368 Chapter 367 Chapter 366 Chapter 365 Chapter 364 Chapter 363 Chapter 362 Chapter 361 Chapter 360 Chapter 359 Chapter 358 Chapter 357 Chapter 356 Chapter 355 Chapter 354 Chapter 353 Chapter 352 Chapter 351 Chapter 350 Chapter 349 Chapter 348 Chapter 347 Chapter 346 Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201

Vương Nhược Vũ theo bản năng nhìn qua Lương Hoành Vũ, trên mặt lộ ra chút bất an.

Lương Hoành Vũ híp mắt, đáp: "Đúng vậy, tôi và Tiểu Vũ đều là lần đầu tiên tham gia Thi Đấu Xếp Hạng, không biết Trần tiên sinh thì sao?"

Trong lòng hắn vừa cảnh giác vừa hỏi Trần Đỉnh những lời thâm ý.

Trần Đỉnh làm như không phát hiện, cười nói: "Trùng hợp quá, đây cũng là lần đầu tiên tôi tham gia Thi Đấu Xếp Hạng, có lẽ chúng ta có thể thử hợp tác."

Lương Hoành Vũ nói: "Được thôi." Nói xong, hắn lại nhìn hai người đằng sau Trần Đỉnh, cẩn thận hỏi: "Không biết hai vị kia là?"

Nếu ba người này quen biết nhau, vậy thì rất bất lợi cho hắn và Vương Nhược Vũ.

Nhưng cũng may người tên Trần Đỉnh này cũng mới tham gia Thi Đấu Xếp Hạng lần đầu, tạm thời không cần quá mức đề phòng người này.


Trần Đỉnh nói: "À, để tôi giới thiệu một chút, cô ấy là bạn gái của tôi, Bùi Anh, người còn lại tên là Vương Tiểu Minh, cũng là đồng đội của tôi."

Trong thế giới trò chơi, hầu như mọi người chơi đều dùng tên giả.

Đặc biệt là sau khi Thi Đấu Xếp Hạng xuất hiện, mỗi một người chơi đều hận không thể giấu nhẹm toàn bộ tin tức của mình, đề phòng người chơi khác tìm ra mình trong Hiện Thực.

Lương Hoành Vũ lập tức chào hỏi với Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh, sau đó nói: "Hy vọng chúng ta có thể hợp tác với nhau, sống sót mới là quan trọng nhất, đúng không?"

Bùi Anh mỉm cười gật đầu.

Hạ Nhạc Thiên cũng nói: "Lời này nói rất đúng."

Dưới sự hòa hảo của Trần Đỉnh, bầu không khí tạm thời trở nên hài hòa.

"Trước tiên nhìn xem nhiệm vụ là gì đã." Hạ Nhạc Thiên nói.


Trần Đỉnh và Bùi Anh lập tức làm theo.

Lương Hoành Vũ lập tức nhìn qua người tên Vương Tiểu Minh, trong lòng ý thức được trong tiểu đội này, đội trưởng chân chính không phải Trần Đỉnh, mà là thanh niên trắng trẻo sạch sẽ tên Vương Tiểu Minh kia.

Bọn họ lần lượt mở giao diện trò chơi, quả nhiên nhiệm vụ trò chơi đã hiện lên.

[Chung Cư Chết Chóc]

[-- Trong tiểu khu bỗng nhiên xảy ra một sự kiện thần quái khủng bố, bởi vì ở đây có quỷ!!!

• Giới thiệu nhiệm vụ: Năm người chơi sẽ dùng thân phận hộ gia đình mới chuyển tới phòng 444 ở tòa nhà số 4, xin hãy cố gắng sống qua bảy ngày trong khu chung cư, hoặc nghĩ cách tìm được đường sống để rời khỏi trò chơi trước thời hạn.

• Cảnh cáo: Cấm rời khỏi khu chung cư, người vi phạm sẽ ưu tiên bị lệ quỷ gϊếŧ chết.


• Khen thưởng nhiệm vụ: 20 điểm.

• Điểm tích lũy : Căn cứ vào biểu hiện của người chơi để tiến hành thống kê.]

Ba người Hạ Nhạc Thiên không hẹn mà cùng nhìn về phía chung cư cách đó không xa, khó trách nơi này nhìn có vẻ âm trầm quỷ dị như vậy.

Nghĩ đến việc phải vào đó chịu đựng bảy ngày, ngay cả Trần Đỉnh cũng có chút khó coi.

Dưới cái nhìn của hắn, hình thức sinh tồn không có chút tin tức nào mới là hung hiểm đáng sợ nhất.

Bởi vì người chơi sẽ vĩnh viễn không biết nguy hiểm đang giấu ở đâu, một khi không cẩn thận kích phát cơ hội gϊếŧ người, sẽ chết không kịp ngáp.

Mà Lương Hoành Vũ và Vương Nhược Vũ thì nhìn chằm chằm góc trái màn hình, trên mặt viết đầy vẻ khó tin.

Ở đó hiện lên ID của năm người chơi trò chơi, trong đó có một ID, tại thời điểm này không có người chơi nào không biết.
Bởi vì người này ngồi vững trên vị trí đầu Bảng Xếp Hạng, trở thành đối tượng để rất nhiều người chơi ghen ghét nhìn lên.

Mà hiện tại, vị đại lão trong truyền thuyết này, thế mà, thế mà cùng một đội với hắn.

Lương Hoành Vũ mừng rơn, nếu có vị này trong trò chơi, nói không chừng tỉ lệ sống sót của hắn sẽ tăng vọt!

Vương Nhược Vũ cũng vừa mừng vừa sợ, nội tâm của cô có chút thấp thỏm bất an.

Không biết vị đại lão này có dễ ở chung không...

Lúc trước cô gặp được những người chơi lâu năm thực lực mạnh mẽ, tất cả bọn họ đều dùng mũi để nhìn người khác, vênh váo không chịu được, mà vị [Da Da Hạ] lại là người mạnh nhất trong các người chơi lâu năm, nói không chừng càng thêm kiêu căng khó ở.

Thậm chí là...... Tâm cơ thâm trầm tính cách tàn nhẫn.
Vương Nhược Vũ càng nghĩ càng sợ, thấp thỏm không yên.

Có lẽ Lương Hoành Vũ cũng nghĩ đến chuyện này, vẻ mặt từ kích động biến thành sợ hãi, run giọng hỏi: "Xin, xin hỏi, ai là Da Da Hạ vậy......"

Trần Đỉnh phức tạp nhìn bọn họ, người chơi khác vì được ghép đôi với [Da Da Hạ] trong trò chơi mà cảm xúc phập phồng, còn mình lại sớm quen biết [Da Da Hạ], quan hệ còn rất tốt.

Loại cảm giác này.... Hình như có hơi lâng lâng.

Nhưng Trần Đỉnh rất nhanh khống chế tốt cảm xúc của mình, giải thích: "Người đứng phía sau tôi chính là Da Da Hạ."

Hắn không muốn nói thẳng với hai người ai mới là [Da Da Hạ], dù sao hiện tại cũng có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm Vương Tiểu Minh.

Nhưng nếu nói đáp án cho hai người, chỉ sợ việc hợp tác lần này sẽ khó tiến hành.
Lương Hoành Vũ cùng Vương Nhược Vũ đưa mắt nhìn thanh niên đứng sau Trần Đỉnh, nhìn qua có vẻ rất ôn hòa, tâm trạng khẩn trương thấp thỏm cũng dần dần tiêu tan.

Hạ Nhạc Thiên bất đắc dĩ thở dài trong lòng.

Cậu cũng không thích bị nhiều người để ý đến, nhưng cố tình Bảng Xếp Hạng không thể che giấu ID người chơi.

Đúng lúc này.

Một người phụ nữ trung niên đột nhiên từ từ đi tới.

Bà mặc một cái váy hoa rộng thùng thình, trên đầu có rất nhiều lô cuốn tóc, bà đánh giá mấy người Hạ Nhạc Thiên, lạnh nhạt hỏi: "Các người là mấy người trẻ tuổi lúc trước gọi điện thoại cho con trai tôi nói muốn thuê phòng sao?"

Trần Đỉnh lập tức gật đầu: "Đúng vậy."

Những người khác không nói chuyện, cẩn thận đánh giá NPC qua đường lai lịch không rõ này, tự hỏi đây là quỷ hay là người.
Người phụ nữ trung niên nghe vậy thì lập tức sửa lại vẻ lạnh nhạt lúc trước, trở nên nhiệt tình đon đả, "Vậy mau đi theo chị, chị nói các cậu nghe, khu chung cư này tuy hơi cũ, nhưng phòng ốc lại trang trí không tệ đâu."

Hóa ra là chủ nhà.

Lương Hoành Vũ nhẹ nhàng thở ra, lại theo bản năng nhìn Hạ Nhạc Thiên, muốn thông qua vẻ mặt Hạ Nhạc Thiên để tìm hiểu manh mối liên quan đến nhiệm vụ.

Hạ Nhạc Thiên mặc kệ mấy động tác nhỏ của Lương Hoành Vũ, cậu quay đầu nhìn cổng lớn của khu chung cư, lúc này vẫn còn sớm, nhưng vẫn có không ít người đang từ bên ngoài đi vào trong, bảo vệ thì dựa nửa người lên tường ngủ gật, cũng không thèm quan tâm là ai đi vào.

Trần Đỉnh lân la tiếp chuyện với chủ nhà, "Vậy làm phiền chị."

Nữ chủ nhà càng thêm nhiệt tình, "Đi đi đi, chị mang các cậu qua xem phòng."
Bọn họ lần lượt đi theo sau nữ chủ nhà vào trong.

Lúc này đang là ban ngày, thậm chí còn là buổi sáng, nhưng càng đi sâu vào trong thì bọn họ lại có cảm giác càng lúc càng tối, dường như ánh mặt trời không thể chiếu vào.

Âm lãnh hơi thở tràn ngập khu chung cư, khiến các người chơi nhịn không được rùng mình.

Lạnh quá.

Không lẽ con quỷ này mạnh đến nỗi có thể ảnh hưởng đến hoàn cảnh chung cư?

Trần Đỉnh và Hạ Nhạc Thiên nhìn nhau, đều thấy được đối phương cau mày nặng nề.

Trên đường lại thấy hai ba người già đang nhàn nhã tản bộ, cũng có vài người trẻ tuổi đang mang cặp đi vào chung cư, nhìn dáng vẻ hình như cũng là khách thuê phòng.

Mặt đường bên trong tiểu khu không tốt, có chỗ gồ ghề lồi lõm tụ vũng nước lớn, nữ chủ nhà vừa đi vừa nói: "Cẩn thận dưới chân, có vài viên gạch không được cứng lắm."
Những ổ gà đều bị gạch đỏ chèn lên, nhưng Vương Nhược Vũ và Bùi Anh vẫn thấy run chân, sợ không cẩn thận ngã vào hố nước.

Cũng may đi thêm một lát thì mặt đường vững vàng hơn nhiều, lớp xi măng phía trên có chút ẩm ướt, trong góc bò đầy rêu xanh.

Trong tiểu khu có bốn toà chung cư, tòa nhà cuối cùng chính là nơi mà đám người Hạ Nhạc Thiên phải ở trong bảy ngày tiếp theo.

Tuy bên ngoài tiểu khu hơi cũ, nhưng lại có thang máy.

Nữ chủ nhà bước vào thang máy, kỳ quái nhìn những người chơi vẫn còn đứng bên ngoài, "Sao các cậu không vào?"

Thang máy là địa điểm dễ bị lệ quỷ tấn công nhất, trong lòng các người chơi tràn ngập cảm xúc mâu thuẫn.

Nhưng lúc này bọn họ không chắc nữ chủ nhà có phải là quỷ ngụy trang hay không, nếu không chịu phối hợp với bà ta, liệu có kích phát cơ hội gϊếŧ người hay không?
Các người chơi giãy giụa bối rối, tuy trò chơi chỉ mới bắt đầu, có lẽ không tệ đến nỗi kích phát điều kiện của lệ quỷ...

Nhưng đây là Thi Đấu Xếp Hạng, độ khó cao hơn trò chơi bình thường rất nhiều.

Nói không chừng quy luật này không áp dụng trong Thi Đấu Xếp Hạng.

Lúc này, ánh mắt mọi người theo bản năng tụ tập trên người Hạ Nhạc Thiên, muốn biết vị đại lão đã từng tham gia Thi Đấu Xếp Hạng sẽ làm thế nào.

Hạ Nhạc Thiên cũng nghĩ như bọn họ, nhưng trực giác nói cho cậu, lúc này tiến vào thang máy cũng không nguy hiểm.

Cậu suy nghĩ, quay đầu nhìn bốn người: "Mọi người cứ đợi tôi ở đây, tôi lên với chủ nhà."

Trần Đỉnh nghe vậy lập tức phản đối: "Không được, sao có thể để cậu đi một mình."

Bùi Anh cũng không đồng ý.

Lương Hoành Vũ đang định gật đầu lập tức xấu hổ, luống cuống không biết nên đồng ý hay không.
Nếu hắn gật đầu, nói không chừng sẽ khiến ba người kia phản cảm, đến khi mình và Vương Nhược Vũ thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ đối phương sẽ không duỗi tay giúp đỡ.

Nghĩ đến đây, Lương Hoành Vũ cắn răng nói: "Tôi đi với cậu."

Vương Nhược Vũ nôn nóng níu tay hắn: "Anh --" Ngay sau đó lập tức sửa miệng: "Anh Lương, nếu không chúng ta đi thang bộ đi."

Nữ chủ nhà vẫn đang nhân nút giữ cho thang máy mở cửa, vẻ mặt không kiên nhẫn thúc giục: "Đã đến trước thang máy rồi còn phiền phức như vậy làm gì? Mau vào đi."

Hạ Nhạc Thiên bước vào đầu tiên.

Trần Đỉnh và Bùi Anh nhìn nhau một cái, cũng ăn ý theo vào thang máy.

Lương Hoành Vũ thấy thế, cũng cắn môi kéo Vương Nhược Vũ vào trong.

Thật ra hắn muốn để Vương Nhược Vũ ở lại lầu một, nhưng các người chơi khác đều vào thang máy, chỉ còn một mình Vương Nhược Vũ dưới lầu ngược lại sẽ càng nguy hiểm.
Vương Nhược Vũ thấp thỏm bất an ôm tay Lương Hoành Vũ.

Nữ chủ nhà nhịn không được nói: "Mấy người trẻ tuổi các em bị sao thế, chỉ đi thang máy thôi mà phản ứng kỳ quái vậy."

Hạ Nhạc Thiên giải thích: "Lúc trước chúng tôi từng bị nhốt trong thang máy, cho nên có hơi sợ thang máy."

Nữ chủ nhà nghe vậy mới à một tiếng, tấm tắc nói: "Thế à, nhưng các em yên tâm, chung cư này tuy cũ, nhưng trước giờ chưa từng xảy ra sự cố trong thang máy."

Mọi người gật đầu.

Rất nhanh đã đến lầu 4, nữ chủ nhà bước ra, mang theo mọi người đến phòng 444.

Cửa thang máy đóng lại, bóng đèn hành lang âm trầm hắt bóng của người chơi lên vách tường, có vẻ vô cùng quỷ dị.

Vương Nhược Vũ run như cầy sấy núp sau lưng Lương Hoành Vũ, nhích từng chút về phía trước.

Cộc.

Cộc.

Lộc cộc.

Tiếng giày cao gót của nữ chủ nhà quanh quẩn trong hành lang, ánh đèn tối tăm càng khiến bóng lưng bà ta âm trầm, thẳng đến khi tiếng giày cao gót biến mất, bà ta quay đầu cười với mấy người, "Chính là phòng này."
****

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận