Danh sách Chapter

Chapter 372 Chapter 371 Chapter 370 Chapter 369 Chapter 368 Chapter 367 Chapter 366 Chapter 365 Chapter 364 Chapter 363 Chapter 362 Chapter 361 Chapter 360 Chapter 359 Chapter 358 Chapter 357 Chapter 356 Chapter 355 Chapter 354 Chapter 353 Chapter 352 Chapter 351 Chapter 350 Chapter 349 Chapter 348 Chapter 347 Chapter 346 Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201

Mọi người không nói gì, không khí trở nên nặng nề hơn.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, hành lang bỗng nhiên tràn ngập mùi ẩm ướt, vẫn luôn quan quẩn không tan, mặc dù mỗi tầng lầu đều có cửa sổ thông gió.

Nữ chủ nhà lại quái dị nhìn mọi người, "Đừng nói là các cậu cũng có ám ảnh tâm lý đối với phòng ở đấy chứ?"

Hạ Nhạc Thiên nói: "Không có, chỉ là cảm thấy ánh đèn nơi này hơi tối, chưa kịp thích ứng mà thôi."

Mọi người nghe vậy vội vàng gật đầu.

Nữ chủ nhà lại à một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Đúng là hơi tối, nhưng không còn cách nào, bóng đèn ở chung cư cũ rất dễ bị hỏng, chỉ có loại bóng đèn mờ này tương đối bền hơn một chút, các cậu nhìn quen là tốt rồi."

Trần Đỉnh cũng nói: "Hóa ra là vậy." Tiếp đó lại làm như nghĩ đến gì đó, tỏ vẻ lo lắng hỏi chủ nhà: "Vậy đèn trong phòng thì sao, có xảy ra tình huống không nhạy không?"


Chủ nhà nói: "Đèn trong phòng vẫn tốt, các cậu vào nhìn là biết."

Bà ta nhanh chóng dùng chìa khóa mở cửa, sau đó bước vào mở đèn, ra hiệu cho mọi người tiến vào kiểm tra phòng ốc.

Thực tế thì dù căn phòng này có vấn đề gì thì mọi người cũng phải vào ở, nếu không sẽ vi phạm quy tắc trò chơi.

Hạ Nhạc Thiên vẫn đứng ngoài hành lang, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.

Trần Đỉnh thấy vậy thì lôi kéo chủ nhà tiếp tục nói chuyện: "Tôi cảm thấy không tồi, vậy thuê phòng này đi."

Lương Hoành Vũ và Vương Nhược Vũ cũng gật đầu.

Nữ chủ nhà lập tức nói: "Vậy các cậu tới ký hợp đồng đi, tuy vị trí tiểu khu hơi hẻo lánh, nhưng phương tiện giao thông cần có đều có hết, mỗi tháng một ngàn năm không thành vấn đề đúng không?"

Mọi người gật đầu, cho dù một tháng một vạn bọn họ cũng đồng ý.


Nữ chủ nhà nói: "Vậy làm phiền các cậu ký tên vào hợp đồng đi."

Trần Đỉnh và mọi người cầm lấy hợp đồng, nội dung phía trên không khác gì so với hợp đồng ngoài Hiện Thực, một tháng một ngàn năm, nửa năm 9 vạn, không bao tiền điện nước.

Trần Đỉnh cầm bút, chuẩn bị ký tên giả lên hợp đồng, không ngờ Hạ Nhạc Thiên đột nhiên từ ngoài cửa đi vào, nói với nữ chủ nhà: "Nơi này thật sự là phòng 444 sao?"

Mọi người nghe vậy thì giật mình.

Vương Tiểu Minh nói vậy là có ý gì?

Đối với mọi người mà nói, lời của Hạ Nhạc Thiên chính là thánh chỉ, không ai nảy sinh chút nghi ngờ nào, mọi người đều bàng hoàng bật dậy.

Nữ chủ nhà cũng đứng lên, trả lời: "Đương nhiên là 444 phòng rồi, cậu nhìn số nhà bên ngoài cửa đi, là 444."

Trần Đỉnh lập tức buông hợp đồng còn chưa kí tên xuống, vội vàng đi đến bên cạnh Hạ Nhạc Thiên, nói khẽ: "Vương Tiểu Minh, cậu phát hiện gì sao?"


Hạ Nhạc Thiên đáp: "Căn hộ kế bên là 403, kế bên nữa là 402."

Trần Đỉnh nhanh chóng nhận ra khác thường trong đó, vẻ mặt hơi biến hóa, hắn bước ra sau nhìn số nhà bên cạnh là 405, sau đó là 406.

Chỉ có số phòng mà người chơi phải thuê là 444.

Có phải con số này có ý nghĩa gì khác hay không, hoặc là, đây vốn không phải là phòng 444 thật sự.

Đầu óc Trần Đỉnh chuyển động kịch liệt.

Hạ Nhạc Thiên đi vào trong, cầm lấy hợp đồng trên bàn, nhìn thấy trong đó viết đây là phòng 444, cậu lại hỏi: "Trừ chung cư này ra, ba chung cư khác cũng có phòng 444 sao?"

Nữ chủ nhà không nghĩ ngợi đã nói: "Không có đâu, số phòng này là do lúc trước nhân viên sửa chữa nhầm lẫn, mới biến thành 444, toàn bộ tiểu khu chỉ có phòng này là 444."

Mọi người không biết có nên tin tưởng nữ chủ nhà hay không...
Xuất phát từ cẩn thận, Trần Đỉnh đưa ra ý kiến muốn mọi người chia nhau ra đi qua các chung cư khác để xem rốt cuộc có phòng 444 hay không.

Nữ chủ nhà thấy thế thì chậc lưỡi: "Làm sao vậy? Các cậu còn cảm thấy số phòng không may mắn sao?"

Mọi người không nói chuyện.

Nữ chủ nhà hình như thẹn quá hóa giận, "Được, vậy các cậu có thể đi kiểm tra, xem tôi nói thật hay giả!"

"Vậy...... Chúng ta có nên đi kiểm tra không?" Lương Hoành Vũ nói.

Hắn không dám chọc giận nữ chủ nhà không biết là quỷ hay người này, càng không muốn tách ra để đi qua chung cư khác, tránh bị lệ quỷ tập kích.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên nói: "Không cần, chúng ta trực tiếp kiểm tra chung cư này là được."

Trần Đỉnh ngẩn người, sau đó bừng tỉnh nói: "Đúng, chỉ cần kiểm tra chung cư này là được."

Bởi vì nhiệm vụ trò chơi đã nói rõ, yêu cầu người chơi ở phòng 444 của tòa nhà số 4.
Tòa nhà số 4 hiển nhiên chính là chung cư số 4.

Nhưng phòng 444 chưa chắc ở lầu 4, để không bị trò chơi hố chết, bọn họ vẫn nên đi các tầng lầu khác kiểm tra mới được.

Nhưng vấn đề là, ai đi?

Hạ Nhạc Thiên nói: "Để tôi và Bùi Anh đi."

Nguyên nhân lựa chọn Bùi Anh rất đơn giản, nữ chủ nhà thân phận không rõ, dĩ nhiên phải để lại hai người chơi nam để bảo vệ phụ nữ.

Nhưng nếu chỉ có một mình Hạ Nhạc Thiên kiểm tra thì sẽ chậm trễ thời gian, cho nên cậu chỉ có thể chọn người chơi nữ để đi cùng.

Trong năm người chơi, chỉ có hai người chơi nữ, Hạ Nhạc Thiên và Vương Nhược Vũ lại không quen biết, Bùi Anh chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Trần Đỉnh gật đầu, nói: "Đi đi."

Hắn vô cùng yên tâm để Bùi Anh đi theo Hạ Nhạc Thiên, phải nói rằng, ở bên cạnh Hạ Nhạc Thiên thì Bùi Anh mới an toàn nhất.
Lương Hoành Vũ thở phào một hơi trong lòng, vô cùng cảm kích Hạ Nhạc Thiên không đẩy mình và Vương Nhược Vũ đi kiểm tra.

Sau đó Hạ Nhạc Thiên cùng Bùi Anh rời đi, ba người chơi còn lại cùng chủ nhà mắt to trừng mắt nhỏ, Trần Đỉnh đành phải đứng lên đánh giá căn phòng.

Căn hộ này có hai phòng một sảnh, phòng ngủ chính có chút hỗn độn nhưng vẫn tương đối sạch sẽ, phòng ngủ phụ nhỏ hơn một chút, nhưng cũng rất sạch sẽ.

Phòng khách có một bộ sô pha to, cũng đủ để một người trưởng thành nằm xuống nghỉ ngơi.

*

Bên kia.

Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh đi lên tầng cao nhất để tìm xuống, để tránh khả năng bị lệ quỷ trong thang máy, hai người ăn ý lựa chọn đi thang bộ.

Tuy rằng có hơi phiền phức.

Nhưng cũng may trong khoảng thời gian này vết thương của Bùi Anh đã khôi phục hơn một nửa, không ảnh hưởng việc đi thang bộ, chung cư này có mười hai tầng, hai người đi lên cũng mất chừng mười phút.
Sau khi đến tầng cao nhất, hai người lập tức tra xét số phòng ở tầng 12, đi xong một vòng, hai người cau mày nhìn nhau

Nữ chủ nhà hình như không nói dối.

Phòng ở tầng 12 cũng giống tầng 4, đều dùng số tầng để đặt số phòng.

1201.

1202.

Mãi cho đến phòng 1206.

Sau đó hai người xuống tầng 11, lại tra xét số phòng.

Không khác gì tầng 12.

Đều lấy số 11 mở đầu, sau đó chia từ 01 đến 06, hơn nữa cũng không có phòng 444.

Theo lý mà nói, Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh không cần thiết phải tiếp tục đi xuống để tra xét nữa, dù sao đây cũng là tầng 11, Hạ Nhạc Thiên bèn nói với Bùi Anh: "Lát nữa chị đứng ở hành lang chờ tôi là được, tôi đi qua kiểm tra."

Vậy có thể tiết kiệm sức lực của Bùi Anh.

Nhưng Bùi Anh không muốn Hạ Nhạc Thiên đối xử đặc biệt, nghiêm túc nói: "Tôi có thể giúp cậu tra."
Tuy rằng các phương diện thực lực của nàng không mạnh bằng Hạ Nhạc Thiên, nhưng tuyệt đối sẽ không trốn dưới cánh chim người khác, thoải mái hưởng thụ thành quả mà người khác phải trả giá nguy hiểm để đổi lấy.

Dĩ nhiên Hạ Nhạc Thiên biết Bùi Anh là dạng người gì, cậu kiên nhẫn khuyên nhủ: "Bùi Anh, chị biết thể năng của tôi mạnh hơn chị rất nhiều mà, chuyện này đối với tôi mà nói không phải là gánh nặng, chị nên giữ thể lực thật tốt, phía sau vẫn còn nguy hiểm đang đợi."

Bùi Anh mấp máy miệng, Hạ Nhạc Thiên lại nói tiếp: "Huống hồ, chúng ta không phải là bạn sao?"

Đối mặt với lời nói chân thành của Hạ Nhạc Thiên, Bùi Anh khẽ nở nụ cười, nói: "Tôi biết rồi, vậy cậu mau đi đi, tôi đứng đây chờ cậu."

Hạ Nhạc Thiên ừ một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Chờ điều tra một vòng trở về, hai người lại xuống tầng tiếp theo, Bùi Anh đứng ở chỗ ngoặt chờ Hạ Nhạc Thiên, để một mình cậu đi vào điều tra.

Chờ Hạ Nhạc Thiên trở lại, Bùi Anh chưa kịp hỏi kết quả thế nào, Hạ Nhạc Thiên đã nói: "Không phát hiện gì."

Hai người tiếp tục đi xuống dưới, thẳng đến lầu 4, Hạ Nhạc Thiên nói: "Bùi Anh, chị về phòng 444 trước đi, tôi tiếp tục đi xuống."

Bùi Anh nghiêm túc dặn dò: "Được, cậu nhớ cẩn thận."

Hạ Nhạc Thiên tiếp tục đi xuống dưới, lấy tốc độ cực nhanh điều tra xong bốn tầng lầu, không đến năm phút đã quay về phòng 444.

Bùi Anh lộ vẻ mặt kinh ngạc, ngay sau đó cảm thấy có chút hụt hẫng.

Nàng ý thức được sự tồn tại của mình chỉ kéo chậm bước chân của Hạ Nhạc Thiên, nhưng ít nhất nàng cũng đã nỗ lực cống hiến chút sức mình cho tiểu đội này.
Tuy rằng bé nhỏ không đáng kể.

Lúc Bùi Anh đang suy nghĩ, Hạ Nhạc Thiên đưa mắt nhìn Trần Đỉnh, khẽ lắc đầu. Trần Đỉnh hiểu ra, sau đó nói với chủ nhà: "Chị xem hợp đồng này cần tất cả mọi người ký tên hay chỉ cần một người đại diện ký là được?"

Nữ chủ nhà trợn trắng mắt, đang muốn nói chuyện, nhưng lại nghĩ tới những người này là khách thuê phòng mình, lập tức nhịn xuống, nói: "Đều phải ký tên hết, nếu không sẽ không vào ở được."

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên ký tên giả trong trò chơi, hay là dùng ID trò chơi.

Hạ Nhạc Thiên cầm lấy bút trước tiên, nói: "Được, để tôi ký trước."

Cậu ký vào chỗ trống ba chữ Vương Tiểu Minh, nhưng trên giấy lại không hiện ra nét chữ nào, cứ như bút không có mực.

"Hình như bút này không có mực." Hạ Nhạc Thiên khẽ động lòng, lập tức ngước nhìn nữ chủ nhà.
Bà ta ngạc nhiên cầm lấy bút, lẩm bẩm nói: "Không đâu, tôi nhớ lúc tôi lấy ra còn dùng tốt mà."

Bà nói, dùng bút vẽ vài đường vào lòng bàn tay mình, đưa cho Hạ Nhạc Thiên xem, "Cậu xem đi, không phải vẫn viết ra sao."

Hạ Nhạc Thiên làm ra vẻ nghi hoặc: "Thật sao, để tôi thử lại xem có viết được không."

Cậu đã biết nên ký tên gì lên hợp đồng.

Hạ Nhạc Thiên động cổ tay, nước chảy mây trôi viết ba chữ: [Da Da Hạ]

Lúc này, trên hợp đồng quả nhiên xuất hiện nét chữ.

Trong lòng Hạ Nhạc Thiên thầm nghĩ quả nhiên là vậy, trong hợp đồng cần phải viết ID người chơi thì quy tắc mới chấp nhận hợp đồng có hiệu lực.

Ngay sau đó, Hạ Nhạc Thiên đưa bút cho Trần Đỉnh, cũng không giải thích gì thêm, Trần Đỉnh chỉ cần nhìn thấy tên trên hợp đồng là biết nên viết cái gì.
Trần Đỉnh nhìn hợp đồng thì có hơi kinh ngạc, sau đó lại nhớ đến phản ứng lúc nãy của Hạ Nhạc Thiên, không chút do dự viết ID của mình xuống.

Tiếp đó là Bùi Anh.

Lương Hoành Vũ dĩ nhiên sẽ không ngu đến mức ký tên thật của mình ở thế giới Hiện Thực, nhưng cũng không dùng ID trò chơi giống ba người Hạ Nhạc Thiên, hắn viết một cái tên giả mình từng dùng, không ngờ lại không ghi được chữ trên hợp đồng.

"Tại sao lại như vậy?"

Lương Hoành Vũ ngẩn người, theo bản năng vẩy bút vài cái, sau đó tiếp tục viết lên giấy, kết quả vẫn không viết được.

Lúc này hắn mới ý thức được không đúng, chỉ có thể bày vẻ mặt đau khổ viết ID trò chơi của mình.

Nhiệm vụ trò chơi là yêu cầu người chơi phải ở phòng 444 trong bảy ngày, hắn không muốn vi phạm quy tắc bị trò chơi xóa bỏ.
Cuối cùng là Vương Nhược Vũ, cô ngoan ngoãn nghe lời viết ID trò chơi của mình, khẩn trương đưa hợp đồng cho Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên gật đầu với Vương Nhược Vũ, sau đó nhìn lại chỗ ký tên, xác nhận không có vấn đề gì mới đưa lại cho nữ chủ nhà.

Nữ chủ nhà cũng không thèm nhìn hợp đồng, trực tiếp đứng lên đưa chìa khóa cho Hạ Nhạc Thiên, "Đây là chìa khóa dự phòng của các cậu, nhớ đừng làm mất, tôi phải tốn vài trăm để mua đấy."

Mọi người lập tức tiễn nữ chủ nhà rời đi.

Đột nhiên bà ta nhớ tới gì đó, dừng chân xoay người nhìn năm người chơi, nói: "Đúng rồi, nửa đêm đừng tùy tiện đi loạn."

Câu nhắc nhở này có vấn đề, lập tức khiến người chơi trở nên khẩn trương, Trần Đỉnh ra vẻ khó hiểu hỏi: "Hả? Vì sao vậy?"

Nữ chủ nhà xua tay, cười cười: "Cũng không có gì, các cậu cũng thấy mặt đường tiểu khu gồ ghề lồi lõm, hơn nữa đèn đường trong tiểu khu cũng không sáng, các cậu mới đến nên không quen đường, lỡ té ngã thì phiền phức."
Này lý do rất đầy đủ, nhưng các người chơi đều không hoàn toàn tin tưởng, chỉ ừ một tiếng xem như đáp lại lời dặn của nữ chủ nhà.

Bà lắc eo, dẫm lên giày cao gót rời đi.

Hạ Nhạc Thiên chờ mọi người chơi vào phòng thì lập tức đóng cửa ngồi xuống phòng khách, bắt đầu phân tích thông tin trong trò chơi lần này, hơn nữa đưa ra kế hoạch tiếp theo.

***

Editor: tuần này hơi bận, hai chương thôi nhé (๑•﹏•). Tuần sau cũng vừa học vừa thực hành, có lẽ sẽ không có chương mới. Mọi người thông cảm ha ʕ'• ᴥ•̥'ʔ

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận