Danh sách Chapter

Chapter 372 Chapter 371 Chapter 370 Chapter 369 Chapter 368 Chapter 367 Chapter 366 Chapter 365 Chapter 364 Chapter 363 Chapter 362 Chapter 361 Chapter 360 Chapter 359 Chapter 358 Chapter 357 Chapter 356 Chapter 355 Chapter 354 Chapter 353 Chapter 352 Chapter 351 Chapter 350 Chapter 349 Chapter 348 Chapter 347 Chapter 346 Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201

Thạch Phủ Đầu tử vong.

Đèn trên hành lang chớp tắt chớp tắt, từng đám bóng đen bắt đầu lượn lờ, hệt như lúc còn sống đi dạo quanh tàu biển.

Triệu nữ sĩ vẫn trốn trong phòng, chị đã ăn sạch lá trà, tính toán một chút, chờ đến nửa đêm 12h trò chơi sẽ phán định chị đã hoàn thành nhiệm vụ.

Đến lúc đó có thể rời khỏi thế giới đáng sợ này.

Triệu nữ sĩ co người trên giường, vì mất máu quá nhiều mà lâm vào hôn mê.

Không biết qua bao lâu.

Hơi thở âm lãnh ẩm ướt đã kéo lại đây......

Cửa phòng đã đóng kín, nhưng lại có một bóng đen đi xuyên qua cửa, đứng ngay mép giường nhìn chằm chằm Triệu nữ sĩ.

Căn phòng xa hoa đột nhiên trở nên cũ nát, sàn gỗ bị đứt gãy hơn một nửa, có thể nhìn thấy tầng tiếp theo.

Triệu nữ sĩ quấn chặt chăn, khẽ nhíu mày lại, nhưng cũng không có tác dụng gì, cảm giác ẩm ướt càng lúc càng mạnh.


Chị muốn cử động cơ thể, nhưng trên người cứ như bị vật nặng đè xuống, không xoay người được.

Chợt.

Trong lúc mơ màng, Triệu nữ sĩ cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm, hơi thở âm u chui vào lỗ chân lông, mang theo khí lạnh rùng mình.

Đúng lúc này...

Mái tóc ẩm ướt quét lên mặt Triệu nữ sĩ, mang theo mùi tanh mặn hỗn loạn của nước biển.

Triệu nữ sĩ giật mình mở mắt ra, sau đó hét toáng lên.

Trên chăn của chị có một con quỷ đang nằm bò, nó toét miệng nở cười đến mép tai, mái tóc ướt đẫm kề sát da đầu, làm gương mặt quỷ dị kia càng thêm lành lẽo!!!

Triệu nữ sĩ thét chói tai giãy giụa, nhưng vẫn không tránh thoát được lệ quỷ, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó tới gần, nhe hàm răng bén nhọn cắn vào mặt chị ta.

Âm thanh kẽo kẹt lại vang lên.

Lệ quỷ ăn được mùi ngon, bên miệng dính đầy vết máu, mà mặt Triệu nữ sĩ rất nhanh đã bị ăn không còn một mảnh, chỉ dư lại hai tròng mắt không ngừng chuyển động, sợ đến phát điên.


Lại qua một lúc sau.

Tiếng nhai nuốt trong phòng biến mất.

Trong tàu biển chở khách không còn bất kỳ người chơi nào, mặt biển bên ngoài đã dựng lên một bức tường sóng cao lớn đáng sợ, che trời lấp đất, cảnh tượng tựa như tận thế giáng lâm.

Cho dù đã rời vùng biển kia, đám người Hạ Nhạc Thiên cũng có thể cảm nhận được sự khủng khiếp đến từ cơn đại hồng thủy kia.

Sóng thần như muốn lật úp toàn bộ vùng biển, mà chiếc du thuyền kia cũng bị từng đợt sóng hung dữ cắn nuốt, cuối cùng chìm nghỉm dưới đáy biển.

Ước chừng qua năm tiếng đồng hồ, sóng thần kết thúc.

Điện thoại của tất cả người chơi truyền đến âm thanh nhắc nhở, trò chơi kết thúc.

Bọn họ vẫn đứng tại chỗ, chưa lấy lại được tinh thần từ cảnh tượng chấn động vừa rồi, càng hiểu rõ về sự nhỏ bé yếu ớt của con người khi đứng trước cơn giận dữ của thiên nhiên.


Cũng càng ý thức được "thứ" sáng tạo ra thế giới này hùng mạnh và đáng sợ cỡ nào.

Trên bầu trời thình lình xuất hiện một mắt khổng lồ, nó lạnh lùng nhìn xuống những người chơi còn sống sót.

Đây không phải lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy con mắt này, nhưng mỗi một lần đều cực kỳ sợ hãi.

Không ai dám nghĩ sâu xa hơn, sau lưng con mắt này có phải là một người khổng lồ hay không...

Nó có thật sao?

Nó có tư tưởng có cảm tình không, quan trọng nhất là, có phải người khổng lồ phía sau con mắt này đã sáng tạo ra thế giới đáng sợ này không?

Vừa nghĩ đến đây, trước mắt các người chơi đã tối sầm, khi mở mắt lần nữa thì phát hiện mình đã về thế giới Hiện Thực.

Ai cũng ngơ ngác ngồi đờ ra không nói chuyện.

*

Thế giới có tên gọi [Tàu Biển Tử Vong Chở Khách Chạy Định Kỳ] chỉ còn lại hai người Hạ Nhạc Thiên và Thích Lệ Phi.
Thích Lệ Phi nhẹ nhàng phất tay, hai người lập tức xuất hiện trên một con tàu to lớn, tiếng sóng biển vỗ về hết đợt này đến đợt khác, gió trên biển khá lớn, thổi tóc Hạ Nhạc Thiên bay hỗn độn, cậu đứng ngược sáng nhìn Thích Lệ Phi, cảm thấy cảnh này cực kỳ giống một bộ điện ảnh đã từng xem qua.

Thích Lệ Phi đứng dưới sắc tím hồng của hoàng hôn có vẻ rất mông lung, dường như có thể biến mất trong gió bất kỳ lúc nào.

Hạ Nhạc Thiên hơi căng thẳng, đi lên nắm tay Thích Lệ Phi, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương mới an tâm.

Thích Lệ Phi nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt nhu hòa, "Sao vậy?"

Hạ Nhạc Thiên dời mắt, nói: "Không có gì, chỉ là muốn nắm tay anh thôi, đúng rồi, vết thương của anh......"

Đôi mắt Thích Lệ Phi ánh lên ý cười, "Đã mất rồi."
Hắn đưa cánh tay hoàn hảo không chút vết sẹo gì cho Hạ Nhạc Thiên xem.

Hạ Nhạc Thiên nhẹ nhàng thở phào, nói: "Vậy em đổi sinh cơ hoàn cho mình ăn."

Thích Lệ Phi lại nhẹ nhàng ôm vai Hạ Nhạc Thiên, "Không cần...... Thương thế của em đã sớm khỏi rồi."

Hạ Nhạc Thiên sửng sốt, nghi hoặc nói: "Ai bảo, em vẫn chưa ăn sinh cơ hoàn mà, sao có thể khỏi -- "

Đúng là khỏi thật?

Hạ Nhạc Thiên nhìn đi nhìn lại cánh tay không có vết thương nào, lại mở app trò chơi ra, xác nhận điểm Sinh Tồn của mình không hề ít đi thì hơi mờ mịt nhìn Thích Lệ Phi: "Là anh làm?"

Thích Lệ Phi cười trầm thấp, dường như hành động lúc nãy của Hạ Nhạc Thiên đã lấy lòng vị Thần linh tối cao này, hắn nói: "Ừm, như vậy em sẽ không lãng phí sinh cơ hoàn."

Đây không tính vi phạm quy tắc trò chơi.

Hắn là một vị Thần, dùng thần lực của mình phục hồi vết thương của người yêu mà thôi.
Chuyện này rất bình thường.

Con mắt khổng lồ trên không trung yên lặng khép lại, làm bộ mình không thấy gì hết, nhưng lúc về hư không thì điên cuồng lập loè, ghé sát vào một cầu sáng khác chia sẻ cảnh mình vừa nghe lén nhìn lén được.

Nhóm cầu sáng thích tám nhảm đều hưng phấn nhảy nhót, hệt như cô gái nhỏ đang chùi máu mũi che mặt kêu thuyền này tôi chèo!!

Thần linh hơi hơi co rút khóe miệng, con ngươi không dấu vết nhìn về phía bầu trời.

Hạ Nhạc Thiên nghi hoặc, "Sao vậy?"

Thích Lệ Phi thu hồi ánh mắt, nhìn Hạ Nhạc Thiên nói: "Tôi chỉ cảm thấy suy nghĩ của em không đúng."

Hạ Nhạc Thiên tròn mắt: "Suy nghĩ của em?"

Thích Lệ Phi không giải thích, chỉ nhìn chăm chú vào đường chân trời phía xa, âm thanh nhẹ như sắp tan theo gió, "Tôi vĩnh viễn đứng bên cạnh em, vĩnh viễn nắm tay em, thẳng đến ngày vũ trụ này lụi tàn."
Lời hứa của một vị Thần tối cao, có giá trị vĩnh cửu.

Trái tim Hạ Nhạc Thiên trầm xuống, tuy cậu rất cảm động vì những lời này của Thích Lệ Phi, nhưng cậu biết mình và Thích Lệ Phi nhìn thì có vẻ rất lợi hại, nhưng kỳ thật đều thân bất do kỷ.

Bởi vì vận mệnh hai người đều bị "thứ kia" nắm giữ trong tay.

Muốn vĩnh viễn ở bên nhau...

Rất rất khó.

Hai người ôm nhau hưởng thụ thời gian ở chung, cho dù không nói gì cũng có thể cảm nhận được tâm ý của đối phương.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên không dám ở lâu trong trò chơi, để tránh quy tắc trò chơi khó chịu với Thích Lệ Phi, bèn quyến luyến nói: "Em phải trở về."

Thích Lệ Phi xoa đầu cậu: "Ở thêm lát nữa đi, tôi vẫn chưa mang em tham quan du thuyền mà."

Hạ Nhạc Thiên có hơi lo lắng: "Nhưng làm vậy có ảnh hưởng đến công việc của anh không?"
Thích Lệ Phi lắc đầu: "Sẽ không, em yên tâm, tôi sẽ không lừa em chuyện này."

Hạ Nhạc Thiên lúc này mới yên tâm, đi theo Thích Lệ Phi xuống tầng một, thảm đỏ từ cửa vào trải dải đến cửa ra, hai bên đều bày rất nhiều món ăn tinh xảo, còn có rượu vang đỏ linh tinh.

Đỉnh đầu treo một chùm đèn cực lớn, chiếu sáng toàn bộ không gian, thoạt nhìn vừa xa hoa vừa lộng lẫy.

Thích Lệ Phi dắt Hạ Nhạc Thiên vào khu đồ ăn, "Muốn nếm thử không?"

Hạ Nhạc Thiên dĩ nhiên là gật đầu.

Sau khi bưng mâm chọn một ít món mình thích, hai người ngồi xuống, đang chuẩn bị ăn thì một giai điệu mềm nhẹ thong thả vang lên.

Tuy Hạ Nhạc Thiên biết nhiệm vụ trò chơi đã hoàn thành, nhưng đột nhiên nghe thấy hoà âm thì vẫn hoảng sợ, ngẩng đầu lên đề phòng.

"Đừng lo lắng, không có lệ quỷ xuất hiện đâu." Thích Lệ Phi cười nhẹ.
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, tò mò hỏi: "Hình như trên thuyền không có người, nhạc phát ra từ nơi nào vậy?"

Thích Lệ Phi lại cười nói: "Mỗi thế giới đều do một quy tắc khống chế, chính là Bug mà lúc trước em từng gặp."

Hạ Nhạc Thiên nghe vậy lập tức có tinh thần, không tự chủ được nhớ tới bàn tay vàng thần bí trên người mình, "Ý của anh là, những Bug đó cũng từng là quy tắc của thế giới sao?"

Vậy vì sao sau đó lại......

Thích Lệ Phi trầm ngâm một ức, dùng một cách khác để giải thích: "Em có thể hiểu là sự tồn tại tối cao của trò chơi đã sáng tạo ra những quy tắc này, nhưng lại có một bộ phận quy tắc không muốn tiếp tục làm việc, muốn tạo phản."

Cho nên những quy tắc tạo phản kia trở thành Bug, có thể ảnh hưởng đến sự vận hành của thế giới.

Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, hỏi: "Thứ tối cao kia nếu có thể sáng tạo ra Bug, vì sao không lập tức xử lý nó?"
Thích Lệ Phi ho khan một tiếng, nói; "Nó không thể làm vậy, lực lượng của nó không chỉ dùng để sáng tạo trò chơi."

Trong lòng Hạ Nhạc Thiên chấn động, cái gì gọi là không chỉ dùng để sáng tạo trò chơi?

Thích Lệ Phi thở dài, nói: "Vấn đề sau em không thể hỏi tiếp, chờ sau khi trò chơi kết thúc em sẽ biết nguyên nhân."

Hạ Nhạc Thiên tuy có chút thất vọng, nhưng vẫn cảm kíƈɦ ŧɦíƈɦ Lệ Phi đã tiết lộ ra những tin tức đó cho mình, nói: "Em hiểu rồi, chúng ta vẫn nên ăn cơm trước đi."

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, sau đó còn ghé qua các khu khác trên tàu biển chơi trong chốc lát.

Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi.

Chờ đến khi Hạ Nhạc Thiên chơi tận hứng thì phát hiện đã qua vài tiếng đồng hồ, có chút ngượng ngùng nói: "Không ngờ lại lâu như vậy, anh mau đưa em về hiện thực đi."
Thích Lệ Phi cười gật đầu, xoa xoa tóc Hạ Nhạc Thiên, "Gặp lại sau."

Hạ Nhạc Thiên vốn đang vui vẻ, nhưng lúc chia tay lại nhịn không được buồn bã, hốc mắt cũng lên men, hung hăng gật đầu, "Được, lần sau gặp."

Chờ Hạ Nhạc Thiên lại mở mắt thì đã về thế giới Hiện Thực, tâm trạng lúc này của cậu không hề mất mát như những lần trước nữa, ngược lại vô cùng an bình.

Cậu lập tức gửi tin cho Thích Lệ Phi.

[Da Da Hạ: Em ra ngoài rồi.]

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Tôi biết, em nghỉ ngơi cho tốt.]

[Da Da Hạ: Ừm.]

Hạ Nhạc Thiên lại nhanh chóng liên lạc với Trần Đỉnh, dò hỏi tình huống của hai người.

Trần Đỉnh gửi tin trả lời.

[Nâng Một Ngụm Rượu: Tôi và Bùi Anh đều rất tốt, chỉ là ở trong trò chơi gặp một người chơi kỳ quái, hắn muốn dùng mưu kế hại Bùi Anh, bị tôi gϊếŧ ngược lại.]
[Da Da Hạ: Vậy hai người thế nào, có bị thương nghiêm trọng không?]

[Nâng Một Ngụm Rượu: Không quá nghiêm trọng, ở nhà dưỡng mấy ngày là được, nhưng chuyện này rất kỳ quái, tôi luôn cảm thấy người này là một thành viên của tổ chức nào đó, mu bàn tay của hắn có khắc một hình xăm.]

Hạ Nhạc Thiên nhíu nhíu mày, tự hỏi một lúc mới nhắn lại.

[Da Da Hạ: Tôi biết rồi, tôi sẽ qua thăm hai người, gặp mặt rồi nói.]

[Nâng Một Ngụm Rượu: Trước tiên đừng gặp nhau, thân phận của cậu phải bảo mật, tôi sợ vẫn còn tổ chức khác theo dõi cậu, lỡ như xảy ra chuyện như lần trước thì phiền toái, hơn nữa tôi và Bùi Anh đều không phải tân nhân, không yếu ớt như vậy.]

Bị thương đối với người chơi lâu năm mà nói là chuyện như cơm bữa.

Hạ Nhạc Thiên cũng chỉ có thể hủy bỏ ý định thăm hai người, nghe Trần Đỉnh kể tỉ mỉ về chuyện xảy ra lúc đó, cuối cùng mới kết thúc trò chuyện.
Hạ Nhạc Thiên cất điện thoại, vào phòng tắm tắm rửa đơn giản, sau đó lau khô tóc nằm xuống, trước khi ngủ thì cậu thu được hình ảnh Trần Đỉnh gửi tới.

Hắn tỏ vẻ hình xăm trên mu bàn tay của người kia đại loại là thế này, có lẽ không giống trăm phần trăm, nhưng cũng không sai quá nhiều.

Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm hoa văn quái dị, cảm thấy có chút quen mắt.

Kỳ lạ.

Hình xăm này đã thấy ở đâu nhỉ?

Nhưng cố tình lại không nhớ ra.

Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể tạm thời nhớ kỹ hình xăm, sau đó xoá tin nhắn Trần Đỉnh gửi tới, nhắm mắt lại ấp ủ giấc ngủ, không biết qua bao lâu, Hạ Nhạc Thiên đột nhiên ngồi dậy, vội vàng liên lạc với Trần Đỉnh.

[Da Da Hạ: Hình xăm này có phải khá giống hoa văn trên thanh đao kia không?]

Cũng không thể nói hoàn toàn tương tự.
Bằng không Hạ Nhạc Thiên cũng sẽ không mơ hồ không nhận ra đã thấy ở đâu, cũng chính vì chút linh cảm lúc nãy mới giúp cậu nhớ tới nó.

[Nâng Một Ngụm Rượu: Không sai, khó trách tôi vẫn luôn cảm thấy quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra đã gặp ở đâu, vốn định tự mình lén lút điều tra.]

[Da Da Hạ: Tôi không có ý trách anh, nhưng có phải chuyện này liên quan đến tổ chức thần bí gần đây không, nói không chừng người đứng đầu tổ chức kia chính là Sứ Giả Gothic.]

[Nâng Một Ngụm Rượu: Rất có khả năng, nhưng nếu vậy thì chúng ta không thể tiến hành điều tra tổ chức này, tránh bị bọn họ theo dõi, Vương Tiểu Minh, cậu cũng vậy, mục tiêu hiện giờ của cậu chính là thông quan trò chơi, sớm ngày giúp Đường Quốc Phi sống lại, tuyệt đối đừng làm chuyện xúc động.]
[Hạ Nhạc Thiên: Tôi biết, anh yên tâm, cái nào nặng cái nào nhẹ tôi phân rõ.]

Nói thì nói vậy, nhưng Hạ Nhạc Thiên biết mình và [Sứ Giả Gothic] vĩnh viễn chỉ có thể đối đầu nhau không chết không ngừng, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua kẻ đã hại chết Đường Quốc Phi.

Ánh mắt Hạ Nhạc Thiên trở nên lạnh băng, "Một ngày nào đó tôi sẽ tự tay gϊếŧ ngươi, đồng thời thông quan trò chơi này."

Trong một góc âm u, một bóng đen hình dạng giống một con mèo bỗng hiện lên, sau đó hoàn toàn nấp vào bóng tối.

Một bên khác, Trần Đỉnh nhìn di động thở dài.

Bùi Anh thấy thế bèn hỏi: "Làm sao vậy? Vương Tiểu Minh nói gì sao?"

Trần Đỉnh đơn giản nói lại nội dung trò chuyện của hai người, sau đó lắc đầu: "Tuy rằng anh tiếp xúc với cậu ấy không bao lâu, nhưng anh cảm thấy Vương Tiểu Minh chỉ là ngoài miệng thì đồng ý với anh, nhưng trong lòng chỉ sợ không nghĩ vậy."
Bùi Anh trầm mặc, nói: "Giống như trong trò chơi lúc nãy, người kia suýt chút nữa đã gϊếŧ em, không phải anh cũng liều mạng gϊếŧ chết hắn sao, ngay cả anh cũng không thể bình tĩnh, Vương Tiểu Minh lại là người rất trọng tình trọng nghĩa, cậu ấy nhất định sẽ nghĩ cách báo thù cho Đường Quốc Phi."

Trần Đỉnh lập tức nắm tay Bùi Anh, nhớ tới chuyện lúc nãy mà lòng vẫn còn sợ hãi, chỉ thiếu chút nữa thôi, Bùi Anh đã phải vĩnh viễn rời xa hắn.

"Bùi Anh...... Anh rất sợ, sợ có một ngày không nhìn thấy em."

Bùi Anh mím môi, trong mắt lóe lệ quang.

Nàng cũng có hơn gì hắn đâu...

***

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận