Danh sách Chapter

Chapter 372 Chapter 371 Chapter 370 Chapter 369 Chapter 368 Chapter 367 Chapter 366 Chapter 365 Chapter 364 Chapter 363 Chapter 362 Chapter 361 Chapter 360 Chapter 359 Chapter 358 Chapter 357 Chapter 356 Chapter 355 Chapter 354 Chapter 353 Chapter 352 Chapter 351 Chapter 350 Chapter 349 Chapter 348 Chapter 347 Chapter 346 Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201

Hoàng Hiểu Giai ngồi yên trong phòng, gương mặt tái nhợt tràn đầy sợ hãi.

Đến bây giờ cô vẫn chưa thể lấy lại tinh thần từ cảnh trong mơ......

Con quỷ kia rõ ràng là muốn lợi dụng ác mộng để gϊếŧ chết mình, con dao trong tay nó chỉ thiếu chút nữa đã chém qua cổ của mình.

Nếu không phải mình tỉnh dậy kịp thời, chỉ sợ thật sự sẽ chết trong mơ.

Bởi vậy có thể thấy được, lệ quỷ bị giới hạn trong thế giới ác mộng, dù năng lực của nó có mạnh như thế nào đi nữa, chỉ cần cô có thể tỉnh lại, sẽ không bị lệ quỷ tấn công.

Nhưng vấn đề là......

Buổi tối ngày thứ ba, con quỷ kia tất nhiên sẽ kéo cô vào trong mộng.

Hành lang loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện của người chơi khác, Hoàng Hiểu Giai lấy lại tinh thần, cắn môi chậm rãi tới gần cửa, vừa lúc nghe được Từ Thiên Ninh và Phùng Thành Thư đang nói về mình.


"Đẩy cửa vào? Anh xác định chứ? Nhưng tôi nhớ Hoàng Hiểu Giai nói, con quỷ kia sắp đập hỏng cả cửa, chứng tỏ......"

"Không phải cô ta đang nói dối chứ?"

Hoàng Hiểu Giai nghe vậy thì trong lòng vừa khϊếp sợ vừa phẫn nộ, lúc trước dù không có hảo cảm với những người này, nhưng cô chưa từng giấu giếm manh mối nhiệm vụ.

Kết quả là, những người này lại nghi ngờ cô đang nói dối.

Hoàng Hiểu Giai siết chặt khung cửa, cắn chặt răng mới khống chế được mình không chạy ra ngoài.

Cô không thể đẩy mình vào tình thế bị động.

Mà lúc này, những người kia vẫn tiếp tục nói chuyện, Hoàng Hiểu Giai lập tức nghiêng tai cẩn thận nghe lén, sợ bỏ qua chi tiết quan trọng.

*

Hạ Nhạc Thiên nói: "Chuyện của Hoàng Hiểu Giai tạm thời để qua một bên."

Nói đoạn, cậu nhìn về phía Phùng Thành Thư, "Tôi càng muốn nghe Phùng tiên sinh kể chi tiết nội dung ác mộng của anh."


Phùng Thành Thư khẩn trương khẽ co ngón tay lại, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Không phải tôi đã nói rồi sao, ác mộng của tôi và Hoàng Hiểu Giai không khác nhau lắm, đều không thể động đậy."

"Cụ thể hơn một chút?" Hạ Nhạc Thiên nói.

Phùng Thành Thư biết nếu mình không kể chi tiết hơn, chỉ sợ những người này cũng sẽ nghi ngờ mình.

Hắn chỉ có thể tiếp tục kể lại một phần ác mộng, "Tôi mơ thấy có người nào đó đang nhìn chằm chằm tôi, nhưng tôi cố gắng cách mấy cũng không thể quay đầu."

Nói tới đây, Phùng Thành Thư lại nhớ cảm giác bị nhìn trộm ở trong mộng, sắc mặt trở nên rất khó coi, "Sau đó tôi tỉnh dậy."

"Nhìn chằm chằm anh? Không lẽ là Mộng Quỷ đã kéo anh vào ác mộng?" Từ Thiên Ninh nghe mà da đầu tê dại, nói ra suy đoán của mình.

"Tôi không biết, tôi chỉ biết ánh mắt đó khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, hít thở không thông!" Giọng điều Phùng Thành Thư trở nên nóng nảy.


Hạ Nhạc Thiên khẽ nhíu mày.

Từ phản ứng của Phùng Thành Thư, có thể thấy hắn không nói dối.

Nhưng cũng không có nghĩa Phùng Thành Thư nói thật, nhất định hắn đã giấu đi chi tiết quan trọng nhất.

Nhưng tại sao?

Hạ Nhạc Thiên âm thầm đặt cái nghi vấn này trong lòng, nói tiếp: "Trời vẫn chưa sáng, mọi người về phòng ngủ đi, đêm nay tạm thời an toàn."

Trong mắt Bùi Anh hiện lên một chút sầu lo, cuối cùng vẫn trở về phòng.

Hạ Nhạc Thiên đi đến hàng lang xem đoạn video quay hình, nhưng vẫn không phát hiện manh mối gì.

Còn phòng chứa xác, chỉ sợ cũng giống y như vậy.

Hạ Nhạc Thiên đi qua phòng Hoàng Hiểu Giai thì tạm dừng hạ bước chân, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc rấm rức bị đè nén.

Hạ Nhạc Thiên giơ tay gõ cửa.

Qua một lúc lâu Hoàng Hiểu Giai mới mở cửa, nâng đôi mắt tràn đầy tơ máu nhìn cậu: "Có chuyện gì sao?"
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Chỉ là bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quên hỏi cô."

Hoàng Hiểu Giai hỏi: "Chuyện gì?"

"Trước khi con quỷ kia tiến vào, cô có nghe được tiếng mở khóa hay không?"

Hoàng Hiểu Giai hơi sửng sốt, hình như trước nay cô đều không chú ý tới điểm này, nghe Hạ Nhạc Thiên hỏi thì mới nhớ lại.

Cuối cùng do dự trả lời: "Hình như...... có nghe được, nhưng lại giống như không nghe được."

Nói một hồi, cảm xúc của cô lại bắt đầu không ổn định, "Lúc ấy tôi sợ quá, tôi không nhớ tôi có nghe được không nữa."

"Bình tĩnh một chút, Hoàng Hiểu Giai, chúng ta vẫn còn một ngày cuối cùng." Hạ Nhạc Thiên nói.

Cậu có thể nhìn thấu nội tâm lo lắng và sợ hãi của Hoàng Hiểu Giai.

Nhưng Hoàng Hiểu Giai vẫn rất kích động, "Cậu bảo tôi bình tĩnh như thế nào đây, ngày thứ ba tôi sẽ bị con quỷ kia gϊếŧ chết, tối mai tôi nhất định sẽ chết!"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Đêm khuya 12 giờ, tuy rằng lệ quỷ kéo cô vào ác mộng vào thời gian này, nhưng -- cũng là thời gian cô thiêu hủy xác chết kia."

Trò chơi đã xác nhận phương thức thông quan cho tất cả người chơi.

Đó là sau ba ngày, người chơi phải đem thi thể mà mình phụ trách đến lò hỏa thiêu sau nhà tang lễ để thiêu hủy, sau khi thiêu hủy thi thể thì phán định trò chơi thành công.

12h khuya ngày mai, chính là thời điểm giao thoa giữa ngày thứ ba và ngày thứ tư.

Cũng là cơ hội sống sót duy nhất của Hoàng Hiểu Giai.

Hoàng Hiểu Giai nghe Hạ Nhạc Thiên nói vậy mới phát giác giác ra chuyện này, tự mình lẩm bẩm: "Không sai, mình vẫn còn cơ hội, ngày mai chính là cơ hội sống cuối cùng của mình."

"Chúng tôi tạm thời không thể giúp cô, chuyện này cô phải thông cảm cho chúng tôi, nhưng tôi sẽ giúp cô chuyển thi thể, đến lò hỏa thiêu thì tự cô đẩy thi thể vào lò để thiêu hủy, nhớ kỹ, đúng 12h khuya, cô phải lập tức sử dụng đạo cụ ngăn cản lệ quỷ kéo cô vào ác mộng."
Khi xác chết kia bị thiêu hủy, nói cách khác, một khi bắt đầu thiêu hủy xác chết kia, lệ quỷ sẽ không thể tấn công Hoàng Hiểu Giai nữa.

*****

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận