Danh sách Chapter

Chapter 372 Chapter 371 Chapter 370 Chapter 369 Chapter 368 Chapter 367 Chapter 366 Chapter 365 Chapter 364 Chapter 363 Chapter 362 Chapter 361 Chapter 360 Chapter 359 Chapter 358 Chapter 357 Chapter 356 Chapter 355 Chapter 354 Chapter 353 Chapter 352 Chapter 351 Chapter 350 Chapter 349 Chapter 348 Chapter 347 Chapter 346 Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201

Về thời gian Hoàng Hiểu Giai tử vong, Hạ Nhạc Thiên không cần suy nghĩ đã trực tiếp trả lời: "Hoàng Hiểu Giai bị kéo vào ác mộng khoảng 12 giờ 15 phút, ba phút sau tử vong biến mất."

Tuy không tận mắt nhìn thấy Hoàng Hiểu Giai chết đi, nhưng Hạ Nhạc Thiên chứng kiến Hoàng Hiểu Giai bị kéo vào ác mộng và biến mất, cơ bản có thể kết luận cô đã chết.

Phùng Thành Thư nghe Hạ Nhạc Thiên nói xong, trong lòng lại trở nên chần chừ do dự.

Thời gian Hoàng Hiểu Giai tử vong sớm hơn thời gian hắn bị kéo vào ác mộng, hơn nữa Hoàng Hiểu Giai đã tử vong, nhưng ác quỷ trong mơ của hắn vẫn còn sống.

Điều này khiến Phùng Thành Thư nghĩ đến hai suy đoán, một là thời gian trong mơ của mỗi người không giống nhau.

Hai là...... Lệ quỷ suy yếu trong ác mộng của hắn, không phải Hoàng Hiểu Giai.

Nhưng mặc kệ là suy đoán nào, trước mắt quan trọng nhất là biết rõ đêm nay Từ Thiên Ninh đã mơ thấy gì.


Bùi Anh lôi Phùng Thành Thư còn đang đắm chìm trong suy nghĩ ra, hỏi: "Anh phát hiện manh mối gì sao?"

Tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại mang theo ý chắc chắn.

Phùng Thành Thư giật thót trong lòng, cuối cùng nói: "Không biết có tính là manh mối không, thời gian Hoàng Hiểu Giai bị kéo vào ác mộng, sớm hơn 40 phút so với tôi."

Bùi Anh nhìn qua Từ Thiên Ninh, "Từ Thiên Ninh, anh có nhớ mình bị kéo vào ác mộng khi nào không?"

Từ Thiên Ninh bị điểm danh sợ hãi ngẩng đầu, theo bản năng lại nhìn qua Phùng Thành Thư, sau đó vội vàng cúi đầu, hoảng loạn nói: "Tôi, tôi không nhớ rõ."

Mọi người đều suy tư.

Rốt cuộc Từ Thiên Ninh đã thấy gì trong ác mộng, sao lại sợ Phùng Thành Thư như vậy?

Phùng Thành Thư âm trầm nói: "Từ Thiên Ninh, rốt cuộc anh thấy gì trong mộng?"

Từ Thiên Ninh run bắn lê, vội vàng lắc đầu: "Tôi, tôi thật sự không thấy gì cả."


Giải thích là che giấu, mà phản ứng của Từ Thiên Ninh càng khiến mọi người nghi ngờ.

Hạ Nhạc Thiên đứng ra, nói: "Để tôi và Từ Thiên Ninh nói chuyện riêng đi."

Phùng Thành Thư dĩ nhiên là không đồng ý, nhưng hắn lại không có biện pháp ép buộc Từ Thiên Ninh nói ra cảnh trong mơ, cũng như hắn đang cố tình che giấu bí mật mình bị lệ quỷ điều khiển.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều im lặng.

"Nếu như vậy, không bằng chúng ta thành thật khai hết mọi chuyện đi, cố tình giấu giếm sẽ chỉ làm mọi người chết ở chỗ này." Hạ Nhạc Thiên vỗ vỗ tay, đưa ra một biện pháp.

Phùng Thành Thư căng thẳng trong lòng.

Quả nhiên, Da Da Hạ đã phát hiện.

Hắn tự hỏi mình có nên nói ra cảnh tượng trong mơ hay không, nhưng chuyện hắn biến thành con rối của lệ quỷ vẫn làm hắn kiêng kị và sợ hãi.


"Muốn tôi nói ra cũng được, nhưng tốt nhất là các người phải thuyết phục Từ Thiên Ninh nói ra." Phùng Thành Thư nói.

Mọi người nhìn về phía Từ Thiên Ninh.

Sắc mặt Từ Thiên Ninh trắng bệch, liều mạng lắc đầu, "Không, tôi không thể......"

Bùi Anh nói: "Tôi không biết anh nhìn thấy gì trong mộng, nhưng anh đừng quên, nếu chúng ta không mau tìm ra đường sống, mọi người đều bị Mộng Quỷ kéo vào ác mộng gϊếŧ chết."

Từ Thiên Ninh lại run lên, không biết nghĩ gì trong đầu, gian nan nói: "Tôi, tôi biết rồi."

*****

Editor: Mấy ông này lằng nhằng quá, nói ra mới biết được manh mối chứ im lìm giữ rồi ngủm luôn. Tui mà là Hạ Nhạc Thiên tui thấy phiền chết luôn quá.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận