Danh sách Chapter
Chapter 372
Chapter 371
Chapter 370
Chapter 369
Chapter 368
Chapter 367
Chapter 366
Chapter 365
Chapter 364
Chapter 363
Chapter 362
Chapter 361
Chapter 360
Chapter 359
Chapter 358
Chapter 357
Chapter 356
Chapter 355
Chapter 354
Chapter 353
Chapter 352
Chapter 351
Chapter 350
Chapter 349
Chapter 348
Chapter 347
Chapter 346
Chapter 345
Chapter 344
Chapter 343
Chapter 342
Chapter 341
Chapter 340
Chapter 339
Chapter 338
Chapter 337
Chapter 336
Chapter 335
Chapter 334
Chapter 333
Chapter 332
Chapter 331
Chapter 330
Chapter 329
Chapter 328
Chapter 327
Chapter 326
Chapter 325
Chapter 324
Chapter 323
Chapter 322
Chapter 321
Chapter 320
Chapter 319
Chapter 318
Chapter 317
Chapter 316
Chapter 315
Chapter 314
Chapter 313
Chapter 312
Chapter 311
Chapter 310
Chapter 309
Chapter 308
Chapter 307
Chapter 306
Chapter 305
Chapter 304
Chapter 303
Chapter 302
Chapter 301
Chapter 300
Chapter 299
Chapter 298
Chapter 297
Chapter 296
Chapter 295
Chapter 294
Chapter 293
Chapter 292
Chapter 291
Chapter 290
Chapter 289
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Còn lại mười phút nữa là đúng 8 giờ, làm Bùi Anh không khỏi khẩn trương lên.
Nàng suy đoán không khác Hạ Nhạc Thiên bao nhiêu, đều nghi ngờ thi thể sắp bị đưa tới, rất có khả năng chính là...... Một Bùi Anh khác.
Còn Bùi Anh đang đứng đây, rốt cuộc có phải là Bùi Anh chân chính không? Bùi Anh hiện tại đang khống chế thân thể này, lại là thật hay giả?
Thế giới này dường như có liên quan đến ác mộng.
Bùi Anh thậm chí còn nghi ngờ các người chơi khác, vào ngày đầu tiên...... Cũng đã chết!!!
Đúng 8 giờ.
Vẫn là chiếc xe tang trắng, ngoại trừ tài xế quỷ không xuống dưới, ba nhân viên công tác khác đều nâng thi thể đi vào nhà tang lễ, gật đầu chào hỏi với trưởng quản Lý.
Trưởng quản Lý cũng như những lần trước, móc ra chìa khóa đưa cho Bùi Anh, lạnh lùng nói: "Đi đi."
Lực chú ý của Hạ Nhạc Thiên đều đặt trên túi bọc thi, thi thể hôm nay bị đưa đến có vẻ như cũng giống ngày hôm qua, đều bị bằm thành từng khúc thịt, hoàn toàn không còn hình người.
Bùi Anh đè nén lo sợ trong lòng, đưa tay cầm lấy chìa khóa.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Tôi đi cùng cô."
Bùi Anh gian nan gật đầu.
Hiện giờ nàng rất cần Hạ Nhạc Thiên ở bên cạnh, nếu không nàng cũng không biết mình có dũng khí đi vào phòng xác một mình hay không nữa.
Phùng Thành Thư lúc này vẫn hoảng hốt lo sợ, hắn đắm chìm trong cảnh tượng kinh hoàng lúc nãy vẫn chưa thể binh tĩnh lại.
Hạ Nhạc Thiên lo lắng để Phùng Thành Thư lại chỗ này một mình sẽ kích phát cơ hội giết người, bèn dùng sức kéo Phùng Thành Thư cùng đi vào phòng xác.
Trưởng quản Lý đứng yên tại chỗ, không chớp mắt nhìn chằm chằm mọi người dần dần đi xa, chậm rãi lộ ra nụ cười khủ.ng bố.
Chờ đến cửa phòng xác, Phùng Thành Thư như bị kí.ch thích thần kinh, nói kiểu gì cũng không muốn vào phòng xác, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể dặn dò: "Vậy anh đứng yên ở đây, đừng đi đau cả."
Phùng Thành Thư hoảng sợ gật đầu.
Hạ Nhạc Thiên thấy thế trong lòng càng thêm bực bội, nếu tâm lý của Từ Thiên Ninh mạnh hơn chút thì tốt, sẽ không đến mức như bây giờ, làm gì cũng bó tay bó chân.
Bùi Anh thấy vậy thì nói: "Lý Đại Minh, cậu đứng trước cửa cũng được, tình huống hiện giờ của Phùng Thành Thư cần cậu nhìn chằm chằm mới được."
Không phải lo lắng an toàn của Phùng Thành Thư, mà sợ Phùng Thành Thư không cẩn thận kích phát điều kiện giết người, khiến cơ hội giết người bị đẩy nhanh hơn, như vậy đối với tất cả người chơi mà nói đều không tốt.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ một lúc mới gật đầu: "Cũng được, tôi đứng trước cửa nhìn cô."
Bùi Anh hít một hơi thật sâu, sau đó ừ một tiếng.
Lúc này ba nhân viên công tác đã vào phòng xác, tất cả đều đồng loạt nhìn chằm chằm Bùi Anh.
Bùi Anh vội vàng đi qua tìm được tủ đông lạnh tương ứng.
Khi cửa tủ bị mở ra, hơi lạnh lập tức phả đầy căn phòng.
Bùi Anh không khỏi rùng mình, nhanh chóng nghiêng người để ba nhân viên đẩy thi thể vào trong ngăn tủ.
Sau đó khóa lại.
Ba nhân viên công tác làm xong mọi việc thì rời khỏi phòng xác, quay lại đại sảnh gật đầu chào trưởng quản Lý mới lên xe chạy đi.
Sau khi trưởng quản Lý hoàn thành nhiệm vụ, lại trở về phòng xác nghỉ ngơi, trong đại sảnh chỉ còn lại ba người chơi.
Lúc này Phùng Thành Thư mới thở ra một hơi, cơ thể vẫn lạnh băng đến dọa người, hắn ngẩng đầu, sợ hãi hỏi: "Có phải tôi...... đã chết rồi không?!!"
Không thì vì sao trong ngăn tủ lại xuất hiện thi thể giống hắn như đúc.
Bùi Anh im lặng trong chốc lát, mở miệng: "Còn chưa có chứng cứ, sao có thể khẳng định là thật được, có lẽ những thi thể đó...... có tác dụng khác, ít nhất chúng ta đánh cược chính xác, manh mối đường sống nhất định nằm trên những thi thể này, đây không phải là chuyện tốt sao?"
Tuy rằng trong lòng nàng cũng không sợ hãi bi quan, nhưng càng sợ thì càng không thể nghĩ như vậy, không đến giây cuối cùng tuyệt đối không buông tay.
Phùng Thành Thư cười thê thảm, "Tác dụng? Đơn giản chính là dự báo hôm nay tôi sẽ bị Từ Thiên Ninh giết như thế nào thôi, đến lúc đó, tôi nhất định sẽ giống Hoàng Hiểu Giai......"
Hắn không dám tiếp tục nói, sợ hãi làm hắn khó duy trì bình tĩnh.
Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh đều có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Phùng Thành Thư, cho dù là người chơi lâu năm có kinh nghiệm tham gia nhiều trò chơi, khi nhìn thấy thi thể của mình đã bị đưa vào tủ đông lạnh từ hai ngày trước, chỉ sợ cũng không tốt hơn Phùng Thành Thư bao nhiêu.
Ngay cả Bùi Anh cũng không bình tĩnh nhu vẻ ngoài, nếu không phải có Hạ Nhạc Thiên ở bên, có lẽ nàng đã sợ đến điên người như Phùng Thành Thư.
*****
Nàng suy đoán không khác Hạ Nhạc Thiên bao nhiêu, đều nghi ngờ thi thể sắp bị đưa tới, rất có khả năng chính là...... Một Bùi Anh khác.
Còn Bùi Anh đang đứng đây, rốt cuộc có phải là Bùi Anh chân chính không? Bùi Anh hiện tại đang khống chế thân thể này, lại là thật hay giả?
Thế giới này dường như có liên quan đến ác mộng.
Bùi Anh thậm chí còn nghi ngờ các người chơi khác, vào ngày đầu tiên...... Cũng đã chết!!!
Đúng 8 giờ.
Vẫn là chiếc xe tang trắng, ngoại trừ tài xế quỷ không xuống dưới, ba nhân viên công tác khác đều nâng thi thể đi vào nhà tang lễ, gật đầu chào hỏi với trưởng quản Lý.
Trưởng quản Lý cũng như những lần trước, móc ra chìa khóa đưa cho Bùi Anh, lạnh lùng nói: "Đi đi."
Lực chú ý của Hạ Nhạc Thiên đều đặt trên túi bọc thi, thi thể hôm nay bị đưa đến có vẻ như cũng giống ngày hôm qua, đều bị bằm thành từng khúc thịt, hoàn toàn không còn hình người.
Bùi Anh đè nén lo sợ trong lòng, đưa tay cầm lấy chìa khóa.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Tôi đi cùng cô."
Bùi Anh gian nan gật đầu.
Hiện giờ nàng rất cần Hạ Nhạc Thiên ở bên cạnh, nếu không nàng cũng không biết mình có dũng khí đi vào phòng xác một mình hay không nữa.
Phùng Thành Thư lúc này vẫn hoảng hốt lo sợ, hắn đắm chìm trong cảnh tượng kinh hoàng lúc nãy vẫn chưa thể binh tĩnh lại.
Hạ Nhạc Thiên lo lắng để Phùng Thành Thư lại chỗ này một mình sẽ kích phát cơ hội giết người, bèn dùng sức kéo Phùng Thành Thư cùng đi vào phòng xác.
Trưởng quản Lý đứng yên tại chỗ, không chớp mắt nhìn chằm chằm mọi người dần dần đi xa, chậm rãi lộ ra nụ cười khủ.ng bố.
Chờ đến cửa phòng xác, Phùng Thành Thư như bị kí.ch thích thần kinh, nói kiểu gì cũng không muốn vào phòng xác, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể dặn dò: "Vậy anh đứng yên ở đây, đừng đi đau cả."
Phùng Thành Thư hoảng sợ gật đầu.
Hạ Nhạc Thiên thấy thế trong lòng càng thêm bực bội, nếu tâm lý của Từ Thiên Ninh mạnh hơn chút thì tốt, sẽ không đến mức như bây giờ, làm gì cũng bó tay bó chân.
Bùi Anh thấy vậy thì nói: "Lý Đại Minh, cậu đứng trước cửa cũng được, tình huống hiện giờ của Phùng Thành Thư cần cậu nhìn chằm chằm mới được."
Không phải lo lắng an toàn của Phùng Thành Thư, mà sợ Phùng Thành Thư không cẩn thận kích phát điều kiện giết người, khiến cơ hội giết người bị đẩy nhanh hơn, như vậy đối với tất cả người chơi mà nói đều không tốt.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ một lúc mới gật đầu: "Cũng được, tôi đứng trước cửa nhìn cô."
Bùi Anh hít một hơi thật sâu, sau đó ừ một tiếng.
Lúc này ba nhân viên công tác đã vào phòng xác, tất cả đều đồng loạt nhìn chằm chằm Bùi Anh.
Bùi Anh vội vàng đi qua tìm được tủ đông lạnh tương ứng.
Khi cửa tủ bị mở ra, hơi lạnh lập tức phả đầy căn phòng.
Bùi Anh không khỏi rùng mình, nhanh chóng nghiêng người để ba nhân viên đẩy thi thể vào trong ngăn tủ.
Sau đó khóa lại.
Ba nhân viên công tác làm xong mọi việc thì rời khỏi phòng xác, quay lại đại sảnh gật đầu chào trưởng quản Lý mới lên xe chạy đi.
Sau khi trưởng quản Lý hoàn thành nhiệm vụ, lại trở về phòng xác nghỉ ngơi, trong đại sảnh chỉ còn lại ba người chơi.
Lúc này Phùng Thành Thư mới thở ra một hơi, cơ thể vẫn lạnh băng đến dọa người, hắn ngẩng đầu, sợ hãi hỏi: "Có phải tôi...... đã chết rồi không?!!"
Không thì vì sao trong ngăn tủ lại xuất hiện thi thể giống hắn như đúc.
Bùi Anh im lặng trong chốc lát, mở miệng: "Còn chưa có chứng cứ, sao có thể khẳng định là thật được, có lẽ những thi thể đó...... có tác dụng khác, ít nhất chúng ta đánh cược chính xác, manh mối đường sống nhất định nằm trên những thi thể này, đây không phải là chuyện tốt sao?"
Tuy rằng trong lòng nàng cũng không sợ hãi bi quan, nhưng càng sợ thì càng không thể nghĩ như vậy, không đến giây cuối cùng tuyệt đối không buông tay.
Phùng Thành Thư cười thê thảm, "Tác dụng? Đơn giản chính là dự báo hôm nay tôi sẽ bị Từ Thiên Ninh giết như thế nào thôi, đến lúc đó, tôi nhất định sẽ giống Hoàng Hiểu Giai......"
Hắn không dám tiếp tục nói, sợ hãi làm hắn khó duy trì bình tĩnh.
Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh đều có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Phùng Thành Thư, cho dù là người chơi lâu năm có kinh nghiệm tham gia nhiều trò chơi, khi nhìn thấy thi thể của mình đã bị đưa vào tủ đông lạnh từ hai ngày trước, chỉ sợ cũng không tốt hơn Phùng Thành Thư bao nhiêu.
Ngay cả Bùi Anh cũng không bình tĩnh nhu vẻ ngoài, nếu không phải có Hạ Nhạc Thiên ở bên, có lẽ nàng đã sợ đến điên người như Phùng Thành Thư.
*****
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận