Danh sách Chapter
Chapter 372
Chapter 371
Chapter 370
Chapter 369
Chapter 368
Chapter 367
Chapter 366
Chapter 365
Chapter 364
Chapter 363
Chapter 362
Chapter 361
Chapter 360
Chapter 359
Chapter 358
Chapter 357
Chapter 356
Chapter 355
Chapter 354
Chapter 353
Chapter 352
Chapter 351
Chapter 350
Chapter 349
Chapter 348
Chapter 347
Chapter 346
Chapter 345
Chapter 344
Chapter 343
Chapter 342
Chapter 341
Chapter 340
Chapter 339
Chapter 338
Chapter 337
Chapter 336
Chapter 335
Chapter 334
Chapter 333
Chapter 332
Chapter 331
Chapter 330
Chapter 329
Chapter 328
Chapter 327
Chapter 326
Chapter 325
Chapter 324
Chapter 323
Chapter 322
Chapter 321
Chapter 320
Chapter 319
Chapter 318
Chapter 317
Chapter 316
Chapter 315
Chapter 314
Chapter 313
Chapter 312
Chapter 311
Chapter 310
Chapter 309
Chapter 308
Chapter 307
Chapter 306
Chapter 305
Chapter 304
Chapter 303
Chapter 302
Chapter 301
Chapter 300
Chapter 299
Chapter 298
Chapter 297
Chapter 296
Chapter 295
Chapter 294
Chapter 293
Chapter 292
Chapter 291
Chapter 290
Chapter 289
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Túi bọc thi từ từ mở ra, lộ ra bàn chân của thi thể, cùng với mắt cá chân mảnh khảnh, da thịt tái nhợt xanh xao.
Bùi Anh lập tức nhận ra -- thi thể này chắc chắn là mình.
Mu bàn chân phải có một vết sẹo nhạt nhẽo, đó là vết thương do nàng té xe đạp lúc mười mấy tuổi.
Bởi vì miệng vết thương quá lớn nên phải khâu vài mũi, qua vài năm, vết sẹo mới chậm rãi nhạt đi, nhưng vẫn không thể hoàn toàn biến mất.
Bùi Anh ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm bàn chân này, một lúc lâu sau mới tiếp tục kéo mở túi.
Nếu đã xác định thi thể chính là mình, vậy nàng phải biết ba ngày sau mình sẽ chết như thế nào.
Sau khi túi bọc thi hoàn toàn kéo mở ra, lộ rõ gương mặt y hệt Bùi Anh, lập tức đánh nát chút hy vọng cuối cùng của Từ Thiên Ninh, làm sắc mặt hắn tái nhợt sợ hãi.
Bởi vì hắn nhớ tới...... Thi thể mà mình phụ trách có vẻ như chết thảm thiết nhất, thậm chí không còn hình người nữa, giống như một bãi thịt nát bị nhét vào trong túi.
Cách chết của hắn rốt cuộc khủ.ng bố và đáng sợ cỡ nào.
Hai chân Từ Thiên Ninh không khống chế được run lên, thậm chí phải vịn vào đồ vật bên cạnh mới có thể đứng thẳng.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trở nên rất tĩnh mịch.
Bởi vì, thi thể nằm trong túi có kiểu chết khá quỷ dị, phần đầu bị lõm vào, dẫn đến ngũ quan trên mặt cũng bị lệch theo.
Đối với người để ý gương mặt như Bùi Anh, chẳng khác nào là tăng gấp đôi sự sợ hãi.
Nhưng Bùi Anh vẫn giữ được lý trí, chỉ là sắc mặt càng thêm tái nhợt dọa người.
Hạ Nhạc Thiên cẩn thận quan sát, phát hiện nguyên nhân chết của thi thể này hình như là bị một lực cực lớn đánh vào đầu, trực tiếp phá nát bộ não mà chết.
Hơn nữa, chỉ tấn công một lần, bởi vì xung quanh không hề có dấu vết tấn công lần thứ hai.
Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên có chút khó coi.
Bùi Anh hít một hơi thật sâu, buộc mình bình tĩnh lại, nhanh chóng kéo khóa túi lại rồi ra hiệu cho Hạ Nhạc Thiên giúp đẩy túi vào tủ đông xác, sau đó lại chỉ Từ Thiên Ninh, tỏ vẻ muốn xem xét thi thể hắn phụ trách.
Từ Thiên Ninh sợ hãi co rúm, liều mạng lắc đầu, hắn không muốn nhìn thấy thi thể của mình hơn bất kỳ ai.
Nhưng hắn lại biết rõ ràng, lần trước chạy trốn đã làm tất cả người chơi rất không vừa lòng, nếu hắn lại không phối hợp, nói không chừng mấy người này sẽ đoàn kết bên nhau......
Có lẽ... bọn họ sẽ vì giữ lại Phùng Thành Thư mà từ bỏ hắn.
Nghĩ vậy, trong lòng Từ Thiên Ninh lạnh toát, vội vàng gật đầu tỏ vẻ mình sẽ làm.
Mọi người lập tức tránh đường, để Từ Thiên Ninh tự mình kéo mở túi bọc thi, nếu ngay cả dũng khí đối mặt với thi thể của mình cũng không có, chờ đến ngày thứ ba làm sao hoàn thành nhiệm vụ thiêu hủy xác chết?
Cổ họng Từ Thiên Ninh nghẹn lại, mồ hôi lạnh trượt dài xuống lưng, quần áo ướt đẫm, cộng thêm nhiệt độ không khí cực lạnh, khiến mỗi lỗ chân lông của Từ Thiên Ninh đều co rút.
Hắn run run vươn tay, vừa mới chạm vào khóa kéo lại đột nhiên rụt về, sợ đến mức hận không thể quay đầu bỏ chạy.
Nhưng ánh mắt lạnh lùng của Phùng Thành Thư khiến Từ Thiên Ninh không dám chạy, không thể chạy......
Hắn nhắm tịt mắt nhanh chóng kéo khóa, nhưng động tác quá mạnh làm thứ gì đó từ bên trong túi rớt ra ngoài, trực tiếp nện vào chân Từ Thiên Ninh, sau đó lại lăn vài vòng.
Từ Thiên Ninh sởn tóc gáy, sống lưng như bị kim châm, một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu...
Thứ rơi xuống kia... không phải là đầu của hắn chứ?
Nhưng hắn không dám mở miệng nói chuyện, chỉ có thể sợ hãi hé mắt, vừa lúc đối diện với cái đầu chết không nhắm mắt.
Từ Thiên Ninh trợn trừng lên, sợ hãi muốn hét lên.
Hạ Nhạc Thiên lập tức che miệng Từ Thiên Ninh lại, như đã sớm đoán được hắn sẽ không chịu nổi, cau mày nhìn Từ Thiên Ninh.
Tuy hiện giờ là ban ngày, nhưng không bảo đảm trưởng quản Lý đang nằm trong tủ đông xác có bị đánh thức hay không, sau đó lại bò từ trong ngăn tủ ra ngoài.
Không ai dám đánh cược.
*****
Bùi Anh lập tức nhận ra -- thi thể này chắc chắn là mình.
Mu bàn chân phải có một vết sẹo nhạt nhẽo, đó là vết thương do nàng té xe đạp lúc mười mấy tuổi.
Bởi vì miệng vết thương quá lớn nên phải khâu vài mũi, qua vài năm, vết sẹo mới chậm rãi nhạt đi, nhưng vẫn không thể hoàn toàn biến mất.
Bùi Anh ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm bàn chân này, một lúc lâu sau mới tiếp tục kéo mở túi.
Nếu đã xác định thi thể chính là mình, vậy nàng phải biết ba ngày sau mình sẽ chết như thế nào.
Sau khi túi bọc thi hoàn toàn kéo mở ra, lộ rõ gương mặt y hệt Bùi Anh, lập tức đánh nát chút hy vọng cuối cùng của Từ Thiên Ninh, làm sắc mặt hắn tái nhợt sợ hãi.
Bởi vì hắn nhớ tới...... Thi thể mà mình phụ trách có vẻ như chết thảm thiết nhất, thậm chí không còn hình người nữa, giống như một bãi thịt nát bị nhét vào trong túi.
Cách chết của hắn rốt cuộc khủ.ng bố và đáng sợ cỡ nào.
Hai chân Từ Thiên Ninh không khống chế được run lên, thậm chí phải vịn vào đồ vật bên cạnh mới có thể đứng thẳng.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trở nên rất tĩnh mịch.
Bởi vì, thi thể nằm trong túi có kiểu chết khá quỷ dị, phần đầu bị lõm vào, dẫn đến ngũ quan trên mặt cũng bị lệch theo.
Đối với người để ý gương mặt như Bùi Anh, chẳng khác nào là tăng gấp đôi sự sợ hãi.
Nhưng Bùi Anh vẫn giữ được lý trí, chỉ là sắc mặt càng thêm tái nhợt dọa người.
Hạ Nhạc Thiên cẩn thận quan sát, phát hiện nguyên nhân chết của thi thể này hình như là bị một lực cực lớn đánh vào đầu, trực tiếp phá nát bộ não mà chết.
Hơn nữa, chỉ tấn công một lần, bởi vì xung quanh không hề có dấu vết tấn công lần thứ hai.
Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên có chút khó coi.
Bùi Anh hít một hơi thật sâu, buộc mình bình tĩnh lại, nhanh chóng kéo khóa túi lại rồi ra hiệu cho Hạ Nhạc Thiên giúp đẩy túi vào tủ đông xác, sau đó lại chỉ Từ Thiên Ninh, tỏ vẻ muốn xem xét thi thể hắn phụ trách.
Từ Thiên Ninh sợ hãi co rúm, liều mạng lắc đầu, hắn không muốn nhìn thấy thi thể của mình hơn bất kỳ ai.
Nhưng hắn lại biết rõ ràng, lần trước chạy trốn đã làm tất cả người chơi rất không vừa lòng, nếu hắn lại không phối hợp, nói không chừng mấy người này sẽ đoàn kết bên nhau......
Có lẽ... bọn họ sẽ vì giữ lại Phùng Thành Thư mà từ bỏ hắn.
Nghĩ vậy, trong lòng Từ Thiên Ninh lạnh toát, vội vàng gật đầu tỏ vẻ mình sẽ làm.
Mọi người lập tức tránh đường, để Từ Thiên Ninh tự mình kéo mở túi bọc thi, nếu ngay cả dũng khí đối mặt với thi thể của mình cũng không có, chờ đến ngày thứ ba làm sao hoàn thành nhiệm vụ thiêu hủy xác chết?
Cổ họng Từ Thiên Ninh nghẹn lại, mồ hôi lạnh trượt dài xuống lưng, quần áo ướt đẫm, cộng thêm nhiệt độ không khí cực lạnh, khiến mỗi lỗ chân lông của Từ Thiên Ninh đều co rút.
Hắn run run vươn tay, vừa mới chạm vào khóa kéo lại đột nhiên rụt về, sợ đến mức hận không thể quay đầu bỏ chạy.
Nhưng ánh mắt lạnh lùng của Phùng Thành Thư khiến Từ Thiên Ninh không dám chạy, không thể chạy......
Hắn nhắm tịt mắt nhanh chóng kéo khóa, nhưng động tác quá mạnh làm thứ gì đó từ bên trong túi rớt ra ngoài, trực tiếp nện vào chân Từ Thiên Ninh, sau đó lại lăn vài vòng.
Từ Thiên Ninh sởn tóc gáy, sống lưng như bị kim châm, một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu...
Thứ rơi xuống kia... không phải là đầu của hắn chứ?
Nhưng hắn không dám mở miệng nói chuyện, chỉ có thể sợ hãi hé mắt, vừa lúc đối diện với cái đầu chết không nhắm mắt.
Từ Thiên Ninh trợn trừng lên, sợ hãi muốn hét lên.
Hạ Nhạc Thiên lập tức che miệng Từ Thiên Ninh lại, như đã sớm đoán được hắn sẽ không chịu nổi, cau mày nhìn Từ Thiên Ninh.
Tuy hiện giờ là ban ngày, nhưng không bảo đảm trưởng quản Lý đang nằm trong tủ đông xác có bị đánh thức hay không, sau đó lại bò từ trong ngăn tủ ra ngoài.
Không ai dám đánh cược.
*****
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận