Danh sách Chapter
Chapter 372
Chapter 371
Chapter 370
Chapter 369
Chapter 368
Chapter 367
Chapter 366
Chapter 365
Chapter 364
Chapter 363
Chapter 362
Chapter 361
Chapter 360
Chapter 359
Chapter 358
Chapter 357
Chapter 356
Chapter 355
Chapter 354
Chapter 353
Chapter 352
Chapter 351
Chapter 350
Chapter 349
Chapter 348
Chapter 347
Chapter 346
Chapter 345
Chapter 344
Chapter 343
Chapter 342
Chapter 341
Chapter 340
Chapter 339
Chapter 338
Chapter 337
Chapter 336
Chapter 335
Chapter 334
Chapter 333
Chapter 332
Chapter 331
Chapter 330
Chapter 329
Chapter 328
Chapter 327
Chapter 326
Chapter 325
Chapter 324
Chapter 323
Chapter 322
Chapter 321
Chapter 320
Chapter 319
Chapter 318
Chapter 317
Chapter 316
Chapter 315
Chapter 314
Chapter 313
Chapter 312
Chapter 311
Chapter 310
Chapter 309
Chapter 308
Chapter 307
Chapter 306
Chapter 305
Chapter 304
Chapter 303
Chapter 302
Chapter 301
Chapter 300
Chapter 299
Chapter 298
Chapter 297
Chapter 296
Chapter 295
Chapter 294
Chapter 293
Chapter 292
Chapter 291
Chapter 290
Chapter 289
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Phùng Thành Thư cũng rất quyết đoán, khi hắn sắp chạy về phía cửa, nghe thấy tiếng cầu cứu tê tâm liệt phế của Từ Thiên Ninh.
“Phùng Tam!!! Đừng bỏ tôi lại.”
Phùng Thành Thư cũng không thèm quay lại nhìn, dùng cánh tay còn hoàn hảo vặn then cửa.
Hắn sẽ không từ bỏ cơ hội sống tốt như vậy, quay đầu lại cứu một kẻ có khả năng sẽ đi vào ác mộng gi.ết chế.t mình.
Chi bằng để Từ Thiên Ninh ở lại, trở thành con mồi của thi thể kia, có thể tranh thủ thời gian cho hắn, nếu Từ Thiên Ninh tử vong, hắn cũng có thể sống đến ngày mai.
Từ Thiên Ninh cũng nghĩ đến điều này.
Trong lòng dâng trào cảm giác tuyệt vọng và không cam lòng!
Phùng Thành Thư vừa mới bước chân phải qua ngạch cửa, một lực thật lớn kéo hắn lùi về, hơi thở lạnh lẽo bao phủ cả người hắn.
Sương đỏ thử tràn vào, nhưng cuối cùng lại bị một lực lượng vô hình, hoặc chính là quy tắc của thế giới ngăn cản, không thể lan tràn vào phòng.
Phùng Thành Thư bị quăng ngã trên mặt đất, vội vàng ngẩng đầu, sợ hãi trợn trừng mắt.
Sợ hãi vừa mới rút trên gương mặt lại lần nữa quay trở về, mang theo một chút ngạc nhiên và không thể tin được.
Thi thể kia đang đứng ở cửa, trên mặt vẫn còn mang nụ cười giả tạo.
Tốc độ của nó nhanh hơn hắn nghĩ rất nhiều!
Hắn đoán sai rồi!
Tốc độ của thi thể này có lẽ không quá nhanh, nhưng cũng tuyệt đối không chậm.
Từ Thiên Ninh bị tuyệt vọng cùng sợ hãi nhấn chìm, thấy vậy thì vô cùng vui sướng, “Phùng Tam, đây chính là kết cục khi mày vứt bỏ tao, ai cũng đừng hòng sống!”
“Không đúng, tao vẫn còn cơ hội sống, chỉ cần chúng mày đều chết, tao có thể sống sót ha ha ha.” Từ Thiên Ninh nghĩ tới lời hứa hẹn của lệ quỷ lúc trước, lại cười ha ha, giống như kẻ điên.
Phùng Thành Thư không ngừng lùi ra sau, máu từ miệng vết thương nhuộm đỏ sàn nhà.
Nhưng lúc này hắn đã bất chấp đau đớn.
Bóng ma tử thần đã phủ xuống người hắn, ngoài cửa sổ đã bị sương đỏ che kín, chỉ có trong phòng vẫn sạch sẽ như cũ.
Thi thể không ngừng tới gần, cuối cùng áp sát Phùng Thành Thư, hơi thở âm lãnh phả vào mặt hắn, gây ra từng đợt rùng mình.
Phùng Thành Thư run lên, sau lưng hắn đã dính sát vách tường, không còn đường lui nữa.
Hắn xong đời rồi.
Bùa vàng không có tác dụng, bên ngoài lại tràn ngập sương đỏ, tất cả thi thể sống lại một cách khó hiểu.
Hắn khẳng định một trăm phần trăm là Lý Đại Minh, và người chơi nữ mới chạy ra ngoài, đều đã chết!
Mà kế tiếp, đến lượt hắn.
Nhưng đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh, hắn vẫn không thể nghĩ ra được vì sao thi thể lại sống lại, còn có sương đỏ bên ngoài, tại sao nó không thể tràn vào phòng?
Phùng Thành Thư chợt nghĩ đến, chẳng lẽ sương đỏ bên ngoài có thể khắc chế thi thể này? Bởi vậy bùa vàng mới không có hiệu quả.
Nhưng cũng muộn rồi.
Bởi thi thể đáng sợ kia đã bóp lấy đầu của hắn, một cơn đau ập đến, hắn phảng phất nghe được âm thanh giống như dưa hấu bị vỡ vụn, ý thức hoàn toàn chìm vào bóng đêm.
Từ Thiên Ninh tuyệt vọng hét toáng lên, đáng thương vặn vẹo như một con sâu, muốn rời xa thi thể vừa bóp nát đầu Phùng Tam!
Lúc này Từ Thiên Ninh phát điên khóc kêu: “Đừng giết tao, đừng giết tao, rõ ràng tao với bọn mày đã giao ước.”
Tuy hắn không xác định con quỷ đã hợp tác với hắn là ai, nhưng hắn đã cùng đường rồi, chỉ có thể đem hi vọng đặt lên cọng rơm rạ cuối cùng cứu mạng hắn.
*
“Phùng Tam!!! Đừng bỏ tôi lại.”
Phùng Thành Thư cũng không thèm quay lại nhìn, dùng cánh tay còn hoàn hảo vặn then cửa.
Hắn sẽ không từ bỏ cơ hội sống tốt như vậy, quay đầu lại cứu một kẻ có khả năng sẽ đi vào ác mộng gi.ết chế.t mình.
Chi bằng để Từ Thiên Ninh ở lại, trở thành con mồi của thi thể kia, có thể tranh thủ thời gian cho hắn, nếu Từ Thiên Ninh tử vong, hắn cũng có thể sống đến ngày mai.
Từ Thiên Ninh cũng nghĩ đến điều này.
Trong lòng dâng trào cảm giác tuyệt vọng và không cam lòng!
Phùng Thành Thư vừa mới bước chân phải qua ngạch cửa, một lực thật lớn kéo hắn lùi về, hơi thở lạnh lẽo bao phủ cả người hắn.
Sương đỏ thử tràn vào, nhưng cuối cùng lại bị một lực lượng vô hình, hoặc chính là quy tắc của thế giới ngăn cản, không thể lan tràn vào phòng.
Phùng Thành Thư bị quăng ngã trên mặt đất, vội vàng ngẩng đầu, sợ hãi trợn trừng mắt.
Sợ hãi vừa mới rút trên gương mặt lại lần nữa quay trở về, mang theo một chút ngạc nhiên và không thể tin được.
Thi thể kia đang đứng ở cửa, trên mặt vẫn còn mang nụ cười giả tạo.
Tốc độ của nó nhanh hơn hắn nghĩ rất nhiều!
Hắn đoán sai rồi!
Tốc độ của thi thể này có lẽ không quá nhanh, nhưng cũng tuyệt đối không chậm.
Từ Thiên Ninh bị tuyệt vọng cùng sợ hãi nhấn chìm, thấy vậy thì vô cùng vui sướng, “Phùng Tam, đây chính là kết cục khi mày vứt bỏ tao, ai cũng đừng hòng sống!”
“Không đúng, tao vẫn còn cơ hội sống, chỉ cần chúng mày đều chết, tao có thể sống sót ha ha ha.” Từ Thiên Ninh nghĩ tới lời hứa hẹn của lệ quỷ lúc trước, lại cười ha ha, giống như kẻ điên.
Phùng Thành Thư không ngừng lùi ra sau, máu từ miệng vết thương nhuộm đỏ sàn nhà.
Nhưng lúc này hắn đã bất chấp đau đớn.
Bóng ma tử thần đã phủ xuống người hắn, ngoài cửa sổ đã bị sương đỏ che kín, chỉ có trong phòng vẫn sạch sẽ như cũ.
Thi thể không ngừng tới gần, cuối cùng áp sát Phùng Thành Thư, hơi thở âm lãnh phả vào mặt hắn, gây ra từng đợt rùng mình.
Phùng Thành Thư run lên, sau lưng hắn đã dính sát vách tường, không còn đường lui nữa.
Hắn xong đời rồi.
Bùa vàng không có tác dụng, bên ngoài lại tràn ngập sương đỏ, tất cả thi thể sống lại một cách khó hiểu.
Hắn khẳng định một trăm phần trăm là Lý Đại Minh, và người chơi nữ mới chạy ra ngoài, đều đã chết!
Mà kế tiếp, đến lượt hắn.
Nhưng đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh, hắn vẫn không thể nghĩ ra được vì sao thi thể lại sống lại, còn có sương đỏ bên ngoài, tại sao nó không thể tràn vào phòng?
Phùng Thành Thư chợt nghĩ đến, chẳng lẽ sương đỏ bên ngoài có thể khắc chế thi thể này? Bởi vậy bùa vàng mới không có hiệu quả.
Nhưng cũng muộn rồi.
Bởi thi thể đáng sợ kia đã bóp lấy đầu của hắn, một cơn đau ập đến, hắn phảng phất nghe được âm thanh giống như dưa hấu bị vỡ vụn, ý thức hoàn toàn chìm vào bóng đêm.
Từ Thiên Ninh tuyệt vọng hét toáng lên, đáng thương vặn vẹo như một con sâu, muốn rời xa thi thể vừa bóp nát đầu Phùng Tam!
Lúc này Từ Thiên Ninh phát điên khóc kêu: “Đừng giết tao, đừng giết tao, rõ ràng tao với bọn mày đã giao ước.”
Tuy hắn không xác định con quỷ đã hợp tác với hắn là ai, nhưng hắn đã cùng đường rồi, chỉ có thể đem hi vọng đặt lên cọng rơm rạ cuối cùng cứu mạng hắn.
*
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận