Danh sách Chapter
Chapter 384
Chapter 383
Chapter 382
Chapter 381
Chapter 380
Chapter 379
Chapter 378
Chapter 377
Chapter 376
Chapter 375
Chapter 374
Chapter 373
Chapter 372
Chapter 371
Chapter 370
Chapter 369
Chapter 368
Chapter 367
Chapter 366
Chapter 365
Chapter 364
Chapter 363
Chapter 362
Chapter 361
Chapter 360
Chapter 359
Chapter 358
Chapter 357
Chapter 356
Chapter 355
Chapter 354
Chapter 353
Chapter 352
Chapter 351
Chapter 350
Chapter 349
Chapter 348
Chapter 347
Chapter 346
Chapter 345
Chapter 344
Chapter 343
Chapter 342
Chapter 341
Chapter 340
Chapter 339
Chapter 338
Chapter 337
Chapter 336
Chapter 335
Chapter 334
Chapter 333
Chapter 332
Chapter 331
Chapter 330
Chapter 329
Chapter 328
Chapter 327
Chapter 326
Chapter 325
Chapter 324
Chapter 323
Chapter 322
Chapter 321
Chapter 320
Chapter 319
Chapter 318
Chapter 317
Chapter 316
Chapter 315
Chapter 314
Chapter 313
Chapter 312
Chapter 311
Chapter 310
Chapter 309
Chapter 308
Chapter 307
Chapter 306
Chapter 305
Chapter 304
Chapter 303
Chapter 302
Chapter 301
Chapter 300
Chapter 299
Chapter 298
Chapter 297
Chapter 296
Chapter 295
Chapter 294
Chapter 293
Chapter 292
Chapter 291
Chapter 290
Chapter 289
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Editor: Nha Đam
Phong Thiển chớp chớp mắt.
Ở triều đại Nữ tôn, việc nam nhân tô son trát phấn là chuyện bình thường.
Chỉ là Ninh tiểu thiếu gia bị một người nam nhân như mảnh nhỏ chế giễu vì mùi son phấn nồng nặc, điều này thật sự rất kỳ lạ.
Chỉ nghe thấy thừa tướng ở đối diện tiếp tục mặt không chút thay đổi nói: "Mùi son phấn trên người một nam nhân quá nồng cũng khiến cho người ta cảm thấy phản cảm."
Ngừng một chút, Khuynh Dạ nói thêm::"Giống như bệ hạ, hầu quân ở hậu cung nên là những người thanh thủy phù dung, không chút phấn son, nếu không cả ngày bị những thứ này vây quanh, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."
"Ảnh hưởng đến sức khỏe?"
Phong Thiển tự hỏi, còn có ảnh hưởng như vậy sao?
Thiếu niên ở đối diện mặt không chút thay đổi: "Bị mùi phấn son hun cả ngày, lúc nào cũng sẽ kí.ch thích khứu giác, còn có thể đau đầu."
Vì thế...
"Giống như Ninh tiểu thiếu gia, một nam nhân có mùi son phấn nồng đậm, tốt hơn không nên vào hậu cung."
"Như vi thần vậy, vi thần phải rời đi chỉ vì không thể chịu được mùi hướng của đối phương, nên lúc này mới phải thất lễ đi vào xe ngựa của bệ hạ."
Một bên khác, sau khi lên xe, Ninh tiểu thiếu gia hơi bối rối bởi vì bên ngoài đã lâu không có động tĩnh gì, không khỏi hắt hơi hai cái.
Đúng là ngồi không cũng dính đạn, bị người nào đó chê không thương tiếc, thật ra, mùi son phấn trên người Ninh tiểu thiếu gia rất nhạt.
Ninh tiểu thiếu gia đứng dậy vén rèm xe lên.
Không nhìn thấy Thừa tướng ở bên ngoài.
Hắn nghi ngờ hỏi thị nữ.
Đối phương nói: "Thừa tướng đã tìm được một cỗ xe ngựa khác rồi thưa ngài."
Đây là Khuynh Dạ bảo đối phương trả lời như vậy.
Ninh Thần nhìn ra bên ngoài, vẫn chỉ có ba chiếc xe ngựa cùng một chiếc xe ngựa mang theo lễ vật.
Ninh Thần chỉ nghi hoặc nhìn, sau đó hạ rèm xe, lại ngồi vào trong xe ngựa.
Nghĩ thầm, có lẽ Thừa tướng đã cử người chuẩn bị xe ngựa, nhưng vẫn chưa chuẩn bị xong.
...
Bên này, Phong Thiển sững sờ.
Bị bột son phấn ám vào người có hậu quả nghiêm trọng như vậy à?
Cô liếc nhìn thiếu niên trước mặt với ánh mắt kì quái.
Sau đó, bằng một giọng điệu nghiêm túc: "Được, ta hiểu rồi."
Thiếu niên cụp mi, cúi đầu, tóc dài tuột xuống, che đi khóe miệng hơi nhếch lên.
Bệ hạ... thật đúng là rất ngoan.
...
Chuyến đi này khá xa, đi xe mất hai ngày.
Đường đi xóc nảy không tránh khỏi cảm giác nhàm chán.
Phong Thiển cũng có chút buồn ngủ.
Nữ Vương giơ tay ngáp dài, trong đôi mắt hiện lên sương mù.
Hơi buồn ngủ.
Phong Thiển chống cằm, hừ, nếu không phải mảnh nhỏ ở đây, cô đã sớm lên giường êm ngủ rồi.
Khuynh Dạ chú ý tới động tác của Nữ Vương, trầm ngâm nói: "Nếu bệ hạ buồn ngủ, có thể nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Phong Thiển giương mắt nhìn mảnh nhỏ, hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Có được không?"
"Đương nhiên." Thừa tướng đáp lại.
Phong Thiển do dự, nhìn thiếu niên với đôi mắt đen như mực, đồng thời chậm rãi đặt cả người đặt lên trên chiếc giường mềm mại.
Nữ Vương thu mình vào như một quả bóng nhỏ.
Đôi mắt đen nhánh nhìn mảnh nhỏ trước mặt.
Một lúc sau, một bóng đen đổ xuống trước mặt cô.
Thiếu niên lấy tấm chăn từ trong xe ngựa, từ từ đắp cho cô.
Phong Thiển sửng sốt.
Đôi mắt của Khuynh Dạ thâm thúy lặng lẽ nhìn chằm chằm Nữ Vương.
Chậm rãi nói: "Bệ hạ cẩn thận đừng để bị cảm lạnh."
Giọng điệu nhẹ nhàng bớt vài phần xa lánh, hờ hững.
Từ trong đôi mắt ấy, không thể nhìn thấy bất cứ cảm xúc nào khác.
Phong Thiển lại chớp chớp mắt, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ "ừm" một tiếng.
Vì buồn ngủ nên dù xe ngựa hơi xóc, cô cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc này trong xe ngựa chỉ còn lại có thiếu niên bạch y tỉnh táo.
Sắc trời dần dần tối sầm lại.
Tư thế ngồi của thiếu niên rất nghiêm chỉnh, hầu như lúc nào duy trình dáng như vậy, nhưng ánh mắt của hắn lại không ngừng rơi vào Nữ Vương.
Phong Thiển chớp chớp mắt.
Ở triều đại Nữ tôn, việc nam nhân tô son trát phấn là chuyện bình thường.
Chỉ là Ninh tiểu thiếu gia bị một người nam nhân như mảnh nhỏ chế giễu vì mùi son phấn nồng nặc, điều này thật sự rất kỳ lạ.
Chỉ nghe thấy thừa tướng ở đối diện tiếp tục mặt không chút thay đổi nói: "Mùi son phấn trên người một nam nhân quá nồng cũng khiến cho người ta cảm thấy phản cảm."
Ngừng một chút, Khuynh Dạ nói thêm::"Giống như bệ hạ, hầu quân ở hậu cung nên là những người thanh thủy phù dung, không chút phấn son, nếu không cả ngày bị những thứ này vây quanh, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."
"Ảnh hưởng đến sức khỏe?"
Phong Thiển tự hỏi, còn có ảnh hưởng như vậy sao?
Thiếu niên ở đối diện mặt không chút thay đổi: "Bị mùi phấn son hun cả ngày, lúc nào cũng sẽ kí.ch thích khứu giác, còn có thể đau đầu."
Vì thế...
"Giống như Ninh tiểu thiếu gia, một nam nhân có mùi son phấn nồng đậm, tốt hơn không nên vào hậu cung."
"Như vi thần vậy, vi thần phải rời đi chỉ vì không thể chịu được mùi hướng của đối phương, nên lúc này mới phải thất lễ đi vào xe ngựa của bệ hạ."
Một bên khác, sau khi lên xe, Ninh tiểu thiếu gia hơi bối rối bởi vì bên ngoài đã lâu không có động tĩnh gì, không khỏi hắt hơi hai cái.
Đúng là ngồi không cũng dính đạn, bị người nào đó chê không thương tiếc, thật ra, mùi son phấn trên người Ninh tiểu thiếu gia rất nhạt.
Ninh tiểu thiếu gia đứng dậy vén rèm xe lên.
Không nhìn thấy Thừa tướng ở bên ngoài.
Hắn nghi ngờ hỏi thị nữ.
Đối phương nói: "Thừa tướng đã tìm được một cỗ xe ngựa khác rồi thưa ngài."
Đây là Khuynh Dạ bảo đối phương trả lời như vậy.
Ninh Thần nhìn ra bên ngoài, vẫn chỉ có ba chiếc xe ngựa cùng một chiếc xe ngựa mang theo lễ vật.
Ninh Thần chỉ nghi hoặc nhìn, sau đó hạ rèm xe, lại ngồi vào trong xe ngựa.
Nghĩ thầm, có lẽ Thừa tướng đã cử người chuẩn bị xe ngựa, nhưng vẫn chưa chuẩn bị xong.
...
Bên này, Phong Thiển sững sờ.
Bị bột son phấn ám vào người có hậu quả nghiêm trọng như vậy à?
Cô liếc nhìn thiếu niên trước mặt với ánh mắt kì quái.
Sau đó, bằng một giọng điệu nghiêm túc: "Được, ta hiểu rồi."
Thiếu niên cụp mi, cúi đầu, tóc dài tuột xuống, che đi khóe miệng hơi nhếch lên.
Bệ hạ... thật đúng là rất ngoan.
...
Chuyến đi này khá xa, đi xe mất hai ngày.
Đường đi xóc nảy không tránh khỏi cảm giác nhàm chán.
Phong Thiển cũng có chút buồn ngủ.
Nữ Vương giơ tay ngáp dài, trong đôi mắt hiện lên sương mù.
Hơi buồn ngủ.
Phong Thiển chống cằm, hừ, nếu không phải mảnh nhỏ ở đây, cô đã sớm lên giường êm ngủ rồi.
Khuynh Dạ chú ý tới động tác của Nữ Vương, trầm ngâm nói: "Nếu bệ hạ buồn ngủ, có thể nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Phong Thiển giương mắt nhìn mảnh nhỏ, hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Có được không?"
"Đương nhiên." Thừa tướng đáp lại.
Phong Thiển do dự, nhìn thiếu niên với đôi mắt đen như mực, đồng thời chậm rãi đặt cả người đặt lên trên chiếc giường mềm mại.
Nữ Vương thu mình vào như một quả bóng nhỏ.
Đôi mắt đen nhánh nhìn mảnh nhỏ trước mặt.
Một lúc sau, một bóng đen đổ xuống trước mặt cô.
Thiếu niên lấy tấm chăn từ trong xe ngựa, từ từ đắp cho cô.
Phong Thiển sửng sốt.
Đôi mắt của Khuynh Dạ thâm thúy lặng lẽ nhìn chằm chằm Nữ Vương.
Chậm rãi nói: "Bệ hạ cẩn thận đừng để bị cảm lạnh."
Giọng điệu nhẹ nhàng bớt vài phần xa lánh, hờ hững.
Từ trong đôi mắt ấy, không thể nhìn thấy bất cứ cảm xúc nào khác.
Phong Thiển lại chớp chớp mắt, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ "ừm" một tiếng.
Vì buồn ngủ nên dù xe ngựa hơi xóc, cô cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc này trong xe ngựa chỉ còn lại có thiếu niên bạch y tỉnh táo.
Sắc trời dần dần tối sầm lại.
Tư thế ngồi của thiếu niên rất nghiêm chỉnh, hầu như lúc nào duy trình dáng như vậy, nhưng ánh mắt của hắn lại không ngừng rơi vào Nữ Vương.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận