Danh sách Chapter
Chapter 384
Chapter 383
Chapter 382
Chapter 381
Chapter 380
Chapter 379
Chapter 378
Chapter 377
Chapter 376
Chapter 375
Chapter 374
Chapter 373
Chapter 372
Chapter 371
Chapter 370
Chapter 369
Chapter 368
Chapter 367
Chapter 366
Chapter 365
Chapter 364
Chapter 363
Chapter 362
Chapter 361
Chapter 360
Chapter 359
Chapter 358
Chapter 357
Chapter 356
Chapter 355
Chapter 354
Chapter 353
Chapter 352
Chapter 351
Chapter 350
Chapter 349
Chapter 348
Chapter 347
Chapter 346
Chapter 345
Chapter 344
Chapter 343
Chapter 342
Chapter 341
Chapter 340
Chapter 339
Chapter 338
Chapter 337
Chapter 336
Chapter 335
Chapter 334
Chapter 333
Chapter 332
Chapter 331
Chapter 330
Chapter 329
Chapter 328
Chapter 327
Chapter 326
Chapter 325
Chapter 324
Chapter 323
Chapter 322
Chapter 321
Chapter 320
Chapter 319
Chapter 318
Chapter 317
Chapter 316
Chapter 315
Chapter 314
Chapter 313
Chapter 312
Chapter 311
Chapter 310
Chapter 309
Chapter 308
Chapter 307
Chapter 306
Chapter 305
Chapter 304
Chapter 303
Chapter 302
Chapter 301
Chapter 300
Chapter 299
Chapter 298
Chapter 297
Chapter 296
Chapter 295
Chapter 294
Chapter 293
Chapter 292
Chapter 291
Chapter 290
Chapter 289
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Editor: Nha Đam
Phong Thiển chớp chớp mắt.
Thiếu niên trước mặt nói tiếp: "Vậy Diêm Lạc có tướng mạo tốt không?"
"Hả?"
Phong Thiển nghi hoặc, mảnh nhỏ cũng biết Diêm Lạc à?
Vậy nên... Hắn đã đến từ lúc nào?
Phong Thiển đột nhiên cảm thấy có chút vuông.
Cằm bị đối phương nâng lên, cô cảm thấy cổ hơi đau nên nhúc nhích.
Đối phương lại nắm chặt hơn nữa.
Phong Thiển nhíu mày.
Hành động này cũng rơi vào mắt Khuynh Dạ.
Hắn thì thào nói nhỏ: "Bệ hạ, vi thần, đừng đến đây gặp hắn nữa được không?"
Vẻ lạnh lùng sâu thẳm trong đôi mắt đen của Khuynh Dạ dần dần phai nhạt, đôi mắt cũng dần trở nên dịu lại.
Bàn tay ôm cằm của cô cũng hơi buông lỏng.
"Bệ hạ..."
"Bệ hạ..."
Thiếu niên thì thào.
"Bệ hạ, vi thần cũng có thể hầu hạ người thật tốt."
Vì thế...
"Người có thể... đừng đi tìm người khác được không?"
Có thể không?
Bệ hạ...
Phong Thiển sững sờ, trong mắt có chút khó hiểu.
Sau khi phản ứng lại, Nữ Vương giơ tay lên, bàn tay che lấy bàn tay đang nắm cằm mình của thiếu niên.
Nữ Vương nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan... A Dạ, bỏ tay xuống được không."
Không ngờ, thiếu niên đối diện đột nhiên như bị đông cứng lại.
Phong Thiển trong nháy mắt nghi hoặc.
Thừa tướng hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt nhàn nhạt tràn đầy vui sướng cùng kinh ngạc.
"Bệ hạ mới gọi vi thần là gì?"
Thiếu niên chậm rãi hỏi.
Phong Thiển ngẩn ra, trả lời: "A Dạ..."
Nghe thấy vậy, Khuynh Dạ mím môi, ngón tay nới lỏng cằm của cô, chậm rãi trượt đến eo cô.
Khi chạm vào vòng eo tuyệt đẹp của đố phương, thiếu niên nhẹ nhàng ép cô vào lòng.
Ôm chặt.
Thiếu niên cằm tựa vào trên vai Nữ Vương, nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ, gọi thêm mấy lần nữa đi."
"Hả?" Phong Thiển mê mang.
Đối phương siết quá chặt, cảm thấy eo sắp bị bóp nghẹt.
"Được không? Bệ hạ..."
Phong Thiển không còn cách nào khác, đành phải làm theo.
"A Dạ..."
"A Dạ..."
...
Thiếu niên nheo mắt vui mừng.
"Bệ hạ, thừa tướng có thể làm bất cứ việc gì."
"Đám người kia không có sức lực gì, chỉ biết nũng nịu thôi."
Nhưng...
"Vi thần thì khác."
Phong Thiển nghe vầy ngây ngẩn cả người.
Thiếu niên vẫn giữ lấy eo cô, dần dần siết chặt, trong đôi mắt màu đen của hắn bị ánh mắt chiếm hữu hoàn toàn xâm chiếm.
"Bệ hạ... Vi thần có thể hầu hạ bệ hạ thật tốt. Bọn họ biết thì thần cũng biết. Nếu thần không biết thì có thể học."
Vì thế...
"Bệ hạ chỉ cần có ta là đủ rồi."
"Đừng tìm bọn họ nữa."
Phong Thiển bối rối.
Cái gì mà có mới chả không?
Chỉ nghe Thừa tướng nói tiếp: "Còn nữa... Dáng dấp đám người kia quá xấu, lại được nuông chiều từ bé, lai lịch còn không rõ nữa."
Vì thế...
"Bệ hạ có ta là đủ rồi."
Khuynh Dạ không nhanh không chậm nói với Nữ Vương ở trước mặt.
Cuối cùng, hắn hơi ngẩng đầu lên.
Thiếu niên hơi tách khỏi đối phương.
Hắn nghiêng người cụp mắt xuống, đôi mắt đen nhánh, mờ mịt nhìn cô.
Một tay lại di chuyển dọc theo vòng eo của cô, tay kia vu.ốt ve mặt cô, chạm nhẹ vào môi cô.
"Bệ hạ, Vi thần... Có thể làm chuyện xấu không?"
Phong Thiển sửng sốt, chớp mắt.
Thiếu niên trước mặt dường như không cho Nữ Vương có quyền lựa chọn, hắn chỉ nói nhỏ: "Nếu bệ hạ không đồng ý... Vậy thì, Vi thần không còn cách nào khác là bất trung một lần vậy."
Cho nên...
Mặc kệ như thế nào, hắn vẫn muốn làm chuyện xấu đó.
Khuynh Dạ chậm rãi rút ngón tay ra khỏi môi cô, sau đó nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay che mắt cô lại.
Giây tiếp theo.
Cúi xuống.
____________________
Phong Thiển chớp chớp mắt.
Thiếu niên trước mặt nói tiếp: "Vậy Diêm Lạc có tướng mạo tốt không?"
"Hả?"
Phong Thiển nghi hoặc, mảnh nhỏ cũng biết Diêm Lạc à?
Vậy nên... Hắn đã đến từ lúc nào?
Phong Thiển đột nhiên cảm thấy có chút vuông.
Cằm bị đối phương nâng lên, cô cảm thấy cổ hơi đau nên nhúc nhích.
Đối phương lại nắm chặt hơn nữa.
Phong Thiển nhíu mày.
Hành động này cũng rơi vào mắt Khuynh Dạ.
Hắn thì thào nói nhỏ: "Bệ hạ, vi thần, đừng đến đây gặp hắn nữa được không?"
Vẻ lạnh lùng sâu thẳm trong đôi mắt đen của Khuynh Dạ dần dần phai nhạt, đôi mắt cũng dần trở nên dịu lại.
Bàn tay ôm cằm của cô cũng hơi buông lỏng.
"Bệ hạ..."
"Bệ hạ..."
Thiếu niên thì thào.
"Bệ hạ, vi thần cũng có thể hầu hạ người thật tốt."
Vì thế...
"Người có thể... đừng đi tìm người khác được không?"
Có thể không?
Bệ hạ...
Phong Thiển sững sờ, trong mắt có chút khó hiểu.
Sau khi phản ứng lại, Nữ Vương giơ tay lên, bàn tay che lấy bàn tay đang nắm cằm mình của thiếu niên.
Nữ Vương nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan... A Dạ, bỏ tay xuống được không."
Không ngờ, thiếu niên đối diện đột nhiên như bị đông cứng lại.
Phong Thiển trong nháy mắt nghi hoặc.
Thừa tướng hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt nhàn nhạt tràn đầy vui sướng cùng kinh ngạc.
"Bệ hạ mới gọi vi thần là gì?"
Thiếu niên chậm rãi hỏi.
Phong Thiển ngẩn ra, trả lời: "A Dạ..."
Nghe thấy vậy, Khuynh Dạ mím môi, ngón tay nới lỏng cằm của cô, chậm rãi trượt đến eo cô.
Khi chạm vào vòng eo tuyệt đẹp của đố phương, thiếu niên nhẹ nhàng ép cô vào lòng.
Ôm chặt.
Thiếu niên cằm tựa vào trên vai Nữ Vương, nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ, gọi thêm mấy lần nữa đi."
"Hả?" Phong Thiển mê mang.
Đối phương siết quá chặt, cảm thấy eo sắp bị bóp nghẹt.
"Được không? Bệ hạ..."
Phong Thiển không còn cách nào khác, đành phải làm theo.
"A Dạ..."
"A Dạ..."
...
Thiếu niên nheo mắt vui mừng.
"Bệ hạ, thừa tướng có thể làm bất cứ việc gì."
"Đám người kia không có sức lực gì, chỉ biết nũng nịu thôi."
Nhưng...
"Vi thần thì khác."
Phong Thiển nghe vầy ngây ngẩn cả người.
Thiếu niên vẫn giữ lấy eo cô, dần dần siết chặt, trong đôi mắt màu đen của hắn bị ánh mắt chiếm hữu hoàn toàn xâm chiếm.
"Bệ hạ... Vi thần có thể hầu hạ bệ hạ thật tốt. Bọn họ biết thì thần cũng biết. Nếu thần không biết thì có thể học."
Vì thế...
"Bệ hạ chỉ cần có ta là đủ rồi."
"Đừng tìm bọn họ nữa."
Phong Thiển bối rối.
Cái gì mà có mới chả không?
Chỉ nghe Thừa tướng nói tiếp: "Còn nữa... Dáng dấp đám người kia quá xấu, lại được nuông chiều từ bé, lai lịch còn không rõ nữa."
Vì thế...
"Bệ hạ có ta là đủ rồi."
Khuynh Dạ không nhanh không chậm nói với Nữ Vương ở trước mặt.
Cuối cùng, hắn hơi ngẩng đầu lên.
Thiếu niên hơi tách khỏi đối phương.
Hắn nghiêng người cụp mắt xuống, đôi mắt đen nhánh, mờ mịt nhìn cô.
Một tay lại di chuyển dọc theo vòng eo của cô, tay kia vu.ốt ve mặt cô, chạm nhẹ vào môi cô.
"Bệ hạ, Vi thần... Có thể làm chuyện xấu không?"
Phong Thiển sửng sốt, chớp mắt.
Thiếu niên trước mặt dường như không cho Nữ Vương có quyền lựa chọn, hắn chỉ nói nhỏ: "Nếu bệ hạ không đồng ý... Vậy thì, Vi thần không còn cách nào khác là bất trung một lần vậy."
Cho nên...
Mặc kệ như thế nào, hắn vẫn muốn làm chuyện xấu đó.
Khuynh Dạ chậm rãi rút ngón tay ra khỏi môi cô, sau đó nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay che mắt cô lại.
Giây tiếp theo.
Cúi xuống.
____________________
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận