Danh sách Chapter
Chapter 384
Chapter 383
Chapter 382
Chapter 381
Chapter 380
Chapter 379
Chapter 378
Chapter 377
Chapter 376
Chapter 375
Chapter 374
Chapter 373
Chapter 372
Chapter 371
Chapter 370
Chapter 369
Chapter 368
Chapter 367
Chapter 366
Chapter 365
Chapter 364
Chapter 363
Chapter 362
Chapter 361
Chapter 360
Chapter 359
Chapter 358
Chapter 357
Chapter 356
Chapter 355
Chapter 354
Chapter 353
Chapter 352
Chapter 351
Chapter 350
Chapter 349
Chapter 348
Chapter 347
Chapter 346
Chapter 345
Chapter 344
Chapter 343
Chapter 342
Chapter 341
Chapter 340
Chapter 339
Chapter 338
Chapter 337
Chapter 336
Chapter 335
Chapter 334
Chapter 333
Chapter 332
Chapter 331
Chapter 330
Chapter 329
Chapter 328
Chapter 327
Chapter 326
Chapter 325
Chapter 324
Chapter 323
Chapter 322
Chapter 321
Chapter 320
Chapter 319
Chapter 318
Chapter 317
Chapter 316
Chapter 315
Chapter 314
Chapter 313
Chapter 312
Chapter 311
Chapter 310
Chapter 309
Chapter 308
Chapter 307
Chapter 306
Chapter 305
Chapter 304
Chapter 303
Chapter 302
Chapter 301
Chapter 300
Chapter 299
Chapter 298
Chapter 297
Chapter 296
Chapter 295
Chapter 294
Chapter 293
Chapter 292
Chapter 291
Chapter 290
Chapter 289
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Editor: Nha Đam
Mặc dù không biết tại sao Bệ hạ lại giao dịch một viên ngọc không có chút thu hút nào như vậy.
Nhưng......
Chỉ cần cái tên trước mặt này không bị Bệ hạ mang về cung, giao dịch mấy lần cũng không thành vấn đề.
Nhận được viên ngọc xong, Khuynh Dạ thờ ơ đứng lên.
"Đi đâu, tùy ngươi quyết định."
"Yêu cầu duy nhất là không được xuất hiện trước mặt nàng."
Diêm Lạc sững sờ một lúc, mới nhận ra rằng nàng mà đối phương đang ám chỉ là vị cô nương cùng hắn giao dịch lúc trước.
Diêm Lạc cũng biết rằng đối phương phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể chuộc thân cho hắn.
Ban đầu hắn không hoàn toàn tin tưởng vào việc mà cô nương đó nói rằng nàng sẽ giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh này.
Rốt cuộc, ai sẽ sẵn sàng trả một cái giá quá lớn để đổi lấy một... viên ngọc có giá trị nhỏ như này.
Và ngay bây giờ, tất cả những gì đã xảy ra đang nói với hắn.
Đối phương đã thực hiện và thực hiện đúng lời hứa.
Mà hắb... Cũng đã lấy lại được tự do cho mình.
Khuynh Dạ vừa nhấc chân bước ra khỏi cửa thì Diêm Lạc quay về phía sau lưng thiếu niên và nói: "Phiền phức công tử thay ta hướng vị cô nương kia nói một tiếng cảm tạ."
Thiếu niên ngoài cửa dừng một chút, nhưng không trả lời.
Tiếp tục đi về phía trước, sau đó rẽ vào phòng cách váy.
Phong Thiển ngồi trên ghế, chống cằm buồn ngủ, khuỷu tay chống lên bàn.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô nhướng mắt.
"Được chứ?"
Khuynh Dạ cụp mắt, bước tới ôm Nữ vương vào lòng.
"Ừm."
Hắn lẩm bẩm, dụi cằm vào vai cô vài cái.
Giọng điệu có vài phần ghen tuông, hắn đặt viên ngọc vào tay cô, "Đồ giao dịch của nàng."
Phong Thiển chớp mắt, đưa tay lên nhìn viên ngọc trong lòng bàn tay.
Hơi nghi ngờ.
Sức mạnh của Chủ Thần bên trên viên ngọc chỉ còn lại sức mạnh không quan trọng.
Phong Thiển lại nghĩ đến thế giới trước đó, cảnh tượng sau khi mảnh nhỏ chạm vào viên ngọc.
Sức mạnh của Chủ Thần có thể tự động cảm nhân được mảnh nhỏ, sau đó tự động tiến vào cơ thể mảnh nhỏ để bảo vệ.
[Leng keng ~ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn, điểm thưởng: 500 số điểm tích lũy còn lại: 3270]
Khuynh Dạ nhìn thấy cô đang nhìn viên ngọc một cách sững sờ.
Giọng điệu lại có chút ghen tuông: "Nàng thích viên ngọc này lắm à?"
"Hả?" Phong Thiển ngước mắt lên nhìn thiếu niên.
"Không có, cái này thực sự là lấy cho chàng."
Phong Thiển thành thật nói.
Chỉ là... hiện tại nó đã vô dụng rồi.
"Lấy cho ta?"
Khuynh Dạ sững sờ một lúc, hoàn toàn nghĩ tới, đồ mà đối phương giao dịch thế mà lại cho hắn
Sau một hồi im lặng, Khuynh Dạ lặng lẽ lấy lại viên ngọc từ tay cô.
"Nếu là cho ta, vậy thì ta liền nhận lấy."
Mặc dù......
Thứ này là của người đó, lại còn là vật không có chút sức hút nào.
Tuy nhiên, nếu nàng cho hắn, vậy thì hắn sẽ... miễn cưỡng chấp nhận nó.
Người nào đó một bên thì tỏ ra ghét bỏ, một bên thì đem viên ngọc cất kỹ.
Sau đó anh trực tiếp bế cô lên.
Khuynh Dạ câu môi: "Thê chủ, đã đến giờ về đi ngủ rồi."
Đột nhiên bị nhấc lên, Phong Thiển chớp chớp mắt, liền ôm chặt lấy eo đối phương.
Đầu cũng được chôn trong vòng tay của thiếu niên.
"Ừm."
Bởi vì vùi đầu vào trong vòng tay của đối phương nên giọng nói của cô hơi trầm thấp và mềm mại.
Bàn tay của Khuynh Dạ trên eo cô hơi siết chặt.
Cô hơi nhíu mày sau đó không nói gì nữa.
Khi thiếu niên bế cô đi qua Phượng Minh Lâu, những ai nhìn thấy tình hướng này đều kinh ngạc.
Cũng đang suy nghĩ về danh tính của đối phương.
Khuynh Dạ ôm cô đi qua đám đông.
Lúc này đã rất muộn.
Chỉ có một vài người qua trên đường phố.
Khi hắn quay lại phòng trọ lần nữa, chủ quán ngáp một cái rồi đi tới mở cửa, nếu không phải vì vẻ ngoài tuấn tú của thiếu niên thì hắn đã không để hai người vào nhà trọ nhanh như vậy.
Chưởng quỹ cũng khó hiểu.
Hai người đi đâu làm gì mà về muộn vậy?
_________
Mặc dù không biết tại sao Bệ hạ lại giao dịch một viên ngọc không có chút thu hút nào như vậy.
Nhưng......
Chỉ cần cái tên trước mặt này không bị Bệ hạ mang về cung, giao dịch mấy lần cũng không thành vấn đề.
Nhận được viên ngọc xong, Khuynh Dạ thờ ơ đứng lên.
"Đi đâu, tùy ngươi quyết định."
"Yêu cầu duy nhất là không được xuất hiện trước mặt nàng."
Diêm Lạc sững sờ một lúc, mới nhận ra rằng nàng mà đối phương đang ám chỉ là vị cô nương cùng hắn giao dịch lúc trước.
Diêm Lạc cũng biết rằng đối phương phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể chuộc thân cho hắn.
Ban đầu hắn không hoàn toàn tin tưởng vào việc mà cô nương đó nói rằng nàng sẽ giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh này.
Rốt cuộc, ai sẽ sẵn sàng trả một cái giá quá lớn để đổi lấy một... viên ngọc có giá trị nhỏ như này.
Và ngay bây giờ, tất cả những gì đã xảy ra đang nói với hắn.
Đối phương đã thực hiện và thực hiện đúng lời hứa.
Mà hắb... Cũng đã lấy lại được tự do cho mình.
Khuynh Dạ vừa nhấc chân bước ra khỏi cửa thì Diêm Lạc quay về phía sau lưng thiếu niên và nói: "Phiền phức công tử thay ta hướng vị cô nương kia nói một tiếng cảm tạ."
Thiếu niên ngoài cửa dừng một chút, nhưng không trả lời.
Tiếp tục đi về phía trước, sau đó rẽ vào phòng cách váy.
Phong Thiển ngồi trên ghế, chống cằm buồn ngủ, khuỷu tay chống lên bàn.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô nhướng mắt.
"Được chứ?"
Khuynh Dạ cụp mắt, bước tới ôm Nữ vương vào lòng.
"Ừm."
Hắn lẩm bẩm, dụi cằm vào vai cô vài cái.
Giọng điệu có vài phần ghen tuông, hắn đặt viên ngọc vào tay cô, "Đồ giao dịch của nàng."
Phong Thiển chớp mắt, đưa tay lên nhìn viên ngọc trong lòng bàn tay.
Hơi nghi ngờ.
Sức mạnh của Chủ Thần bên trên viên ngọc chỉ còn lại sức mạnh không quan trọng.
Phong Thiển lại nghĩ đến thế giới trước đó, cảnh tượng sau khi mảnh nhỏ chạm vào viên ngọc.
Sức mạnh của Chủ Thần có thể tự động cảm nhân được mảnh nhỏ, sau đó tự động tiến vào cơ thể mảnh nhỏ để bảo vệ.
[Leng keng ~ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn, điểm thưởng: 500 số điểm tích lũy còn lại: 3270]
Khuynh Dạ nhìn thấy cô đang nhìn viên ngọc một cách sững sờ.
Giọng điệu lại có chút ghen tuông: "Nàng thích viên ngọc này lắm à?"
"Hả?" Phong Thiển ngước mắt lên nhìn thiếu niên.
"Không có, cái này thực sự là lấy cho chàng."
Phong Thiển thành thật nói.
Chỉ là... hiện tại nó đã vô dụng rồi.
"Lấy cho ta?"
Khuynh Dạ sững sờ một lúc, hoàn toàn nghĩ tới, đồ mà đối phương giao dịch thế mà lại cho hắn
Sau một hồi im lặng, Khuynh Dạ lặng lẽ lấy lại viên ngọc từ tay cô.
"Nếu là cho ta, vậy thì ta liền nhận lấy."
Mặc dù......
Thứ này là của người đó, lại còn là vật không có chút sức hút nào.
Tuy nhiên, nếu nàng cho hắn, vậy thì hắn sẽ... miễn cưỡng chấp nhận nó.
Người nào đó một bên thì tỏ ra ghét bỏ, một bên thì đem viên ngọc cất kỹ.
Sau đó anh trực tiếp bế cô lên.
Khuynh Dạ câu môi: "Thê chủ, đã đến giờ về đi ngủ rồi."
Đột nhiên bị nhấc lên, Phong Thiển chớp chớp mắt, liền ôm chặt lấy eo đối phương.
Đầu cũng được chôn trong vòng tay của thiếu niên.
"Ừm."
Bởi vì vùi đầu vào trong vòng tay của đối phương nên giọng nói của cô hơi trầm thấp và mềm mại.
Bàn tay của Khuynh Dạ trên eo cô hơi siết chặt.
Cô hơi nhíu mày sau đó không nói gì nữa.
Khi thiếu niên bế cô đi qua Phượng Minh Lâu, những ai nhìn thấy tình hướng này đều kinh ngạc.
Cũng đang suy nghĩ về danh tính của đối phương.
Khuynh Dạ ôm cô đi qua đám đông.
Lúc này đã rất muộn.
Chỉ có một vài người qua trên đường phố.
Khi hắn quay lại phòng trọ lần nữa, chủ quán ngáp một cái rồi đi tới mở cửa, nếu không phải vì vẻ ngoài tuấn tú của thiếu niên thì hắn đã không để hai người vào nhà trọ nhanh như vậy.
Chưởng quỹ cũng khó hiểu.
Hai người đi đâu làm gì mà về muộn vậy?
_________
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận