Danh sách Chapter
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
"Ông chỉ có một cơ hội để nói sự thật."
Bốp!
Cung Đằng đem một khẩu súng lục, vỗ ở trước mặt ông ta.
Phạm Minh nào dám giấu diếm, lập tức liền khai: "Tôi nói...... Tôi nói, là Tống Thế Ân, Tống Thế Ân gọi điện thoại cho tôi bảo tôi làm như vậy......”
“Mọi người xem, có ông ta ở đây...... Ở đây, không tin mọi người có thể hỏi ông ta....”
Phạm Minh chỉ vào Tống Thế Ân ở hàng sau, sốt ruột lớn tiếng nói.
Tống Thế Ân sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch.
Tên sợ chết Phạm Minh này, sao chưa gì đã khai ra rồi........
Cung Đằng còn chưa lên tiếng, vị phó tổng trưởng sở tuần bộ kia lập tức nói: "Người đâu, mang tên đó đi, dám cả gan hãm hại Tống tiểu thư, tội không thể tha thứ!"
Lập tức, vài tên công an kéo Tống Thế Ân bị dọa đến choáng váng, rời khỏi hiện trường.
Đợi đến sau khi Tống Thế Ân bị kéo đi, trái tim nhỏ của mấy người Tống gia vẫn đang bang bang bang bang nhảy không ngừng, ngay cả thở mạnh cũng không dám ra.
Vừa rồi lúc Tống Thế Ân bị kéo đi, mấy người bọn họ căn bản không ai dám lên tiếng.
Trò khôi hài ở hiện trường, cuối cùng cũng kết thúc.
Sau đó, không có vấn đề mới nào xuất hiện nữa.
Ước chừng một giờ sau, lễ khai trương kết thúc, các vị lãnh đạo để lại lễ vật tiền mừng sau đó rời đi.
Cả nhà Tống Thanh Ca, đứng ở đó vẫn không tin vào bản thân mình.
Lúc này, Vương Đào đi tới.
Tống tổng, vừa rồi kiểm kê qua tiền mừng các vị khách quý đưa tới, tổng cộng tám ngàn năm trăm vạn.
Ba người Tống gia lại chấn kinh.
Trời ạ, tiền mừng thậm chí lên đến 85 triệu!! Điều này còn chưa bao gồm những món quà có giá trị xa xỉ.
Cải trắng Phỉ Thúy, tượng bò vàng ròng, cùng với tranh chữ danh nhân vân vân, cộng thêm tiền mừng chắc lên đến con số hơn trăm triệu...
“Tống tổng...... Đây là danh sách khách mời tham gia buổi lễ, hay là cô xem qua đi.”
Tống Thanh Ca gật đầu, "Tiền mừng và quà quý, đều gửi vào ngân hàng đi.”
“Được." Vương Đào gật gật đầu, chuẩn bị đi xử lý.
Nhưng Tưởng Lệ lại nói: "Chờ một chút.”
“Sao vậy dì?" Vương Đào cười nói.
Con ngươi Tưởng Lệ đảo quanh: "Chuyện này không cần cậu xử lý, để tôi làm. Tôi dẫn cậu đi.”
Vương Đào cười cười.
Tưởng Lệ lo lắng.
Bốp!
Cung Đằng đem một khẩu súng lục, vỗ ở trước mặt ông ta.
Phạm Minh nào dám giấu diếm, lập tức liền khai: "Tôi nói...... Tôi nói, là Tống Thế Ân, Tống Thế Ân gọi điện thoại cho tôi bảo tôi làm như vậy......”
“Mọi người xem, có ông ta ở đây...... Ở đây, không tin mọi người có thể hỏi ông ta....”
Phạm Minh chỉ vào Tống Thế Ân ở hàng sau, sốt ruột lớn tiếng nói.
Tống Thế Ân sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch.
Tên sợ chết Phạm Minh này, sao chưa gì đã khai ra rồi........
Cung Đằng còn chưa lên tiếng, vị phó tổng trưởng sở tuần bộ kia lập tức nói: "Người đâu, mang tên đó đi, dám cả gan hãm hại Tống tiểu thư, tội không thể tha thứ!"
Lập tức, vài tên công an kéo Tống Thế Ân bị dọa đến choáng váng, rời khỏi hiện trường.
Đợi đến sau khi Tống Thế Ân bị kéo đi, trái tim nhỏ của mấy người Tống gia vẫn đang bang bang bang bang nhảy không ngừng, ngay cả thở mạnh cũng không dám ra.
Vừa rồi lúc Tống Thế Ân bị kéo đi, mấy người bọn họ căn bản không ai dám lên tiếng.
Trò khôi hài ở hiện trường, cuối cùng cũng kết thúc.
Sau đó, không có vấn đề mới nào xuất hiện nữa.
Ước chừng một giờ sau, lễ khai trương kết thúc, các vị lãnh đạo để lại lễ vật tiền mừng sau đó rời đi.
Cả nhà Tống Thanh Ca, đứng ở đó vẫn không tin vào bản thân mình.
Lúc này, Vương Đào đi tới.
Tống tổng, vừa rồi kiểm kê qua tiền mừng các vị khách quý đưa tới, tổng cộng tám ngàn năm trăm vạn.
Ba người Tống gia lại chấn kinh.
Trời ạ, tiền mừng thậm chí lên đến 85 triệu!! Điều này còn chưa bao gồm những món quà có giá trị xa xỉ.
Cải trắng Phỉ Thúy, tượng bò vàng ròng, cùng với tranh chữ danh nhân vân vân, cộng thêm tiền mừng chắc lên đến con số hơn trăm triệu...
“Tống tổng...... Đây là danh sách khách mời tham gia buổi lễ, hay là cô xem qua đi.”
Tống Thanh Ca gật đầu, "Tiền mừng và quà quý, đều gửi vào ngân hàng đi.”
“Được." Vương Đào gật gật đầu, chuẩn bị đi xử lý.
Nhưng Tưởng Lệ lại nói: "Chờ một chút.”
“Sao vậy dì?" Vương Đào cười nói.
Con ngươi Tưởng Lệ đảo quanh: "Chuyện này không cần cậu xử lý, để tôi làm. Tôi dẫn cậu đi.”
Vương Đào cười cười.
Tưởng Lệ lo lắng.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận