Danh sách Chapter
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
"Ba ba... Tô Tô sợ quá... Ba ba... Mau tới cứu Tô Tô..." Tô Tô chỉ là một đứa bé, lúc này đã bị dọa đến oa oa khóc rống.
Tiếng Tô Tô cầu cứu làm Tô Trường Phong đỏ mắt.
"Mày dám uy hiếp tao?"
Lúc này Tô Trường Phong đã sát khí đầy trời!
Độc Hạt cười lạnh: "Tô Trường Phong, mày đang lấy mạng con gái mình ra đùa đấy."
Thời khắc này, sát khí của Tô Trường Phong như hoá thành thực chất, tràn ra mãnh liệt!
"Dám lấy con gái uy hiếp tao là quyết định sai lầm nhất cả đời mày!"
Xoát!
Một tàn ảnh hiện lên, tốc độ quá nhanh, vượt qua cực hạn mắt thường có thể quan sát!
Sau một lát, Độc Hạt và thủ hạ của gã đã đầu một đằng, thân một nẻo, chậm rãi ngã xuống đất...
Bọn họ quá coi thường Thương Long chiến thần.
Đứng trước mặt Tô Trường Phong, bọn chúng không mạnh hơn sâu kiến bao nhiêu. Cho dù dùng đứa con gái Tô Trường Phong yêu thương đe doạ thì phần thắng vẫn bằng không!
Cửa hàng ở lầu bốn, Tưởng Lệ sắp điên rồi. Sau khi đi ra từ phòng vệ sinh, bà phát hiện không cách nào tìm được Tô Tô. Tô Tô sớm đã như miếng thịt trong tim bà, cũng là cục cưng của cả nhà, nếu bị mất thì cả nhà sẽ điên mất!
"Anh thấy cháu gái của tôi đâu không? Nó cao đến đây, rất nhỏ rất đáng yêu..."
Tưởng Lệ hoang mang lo sợ, gặp ai cũng hỏi.
Thế nhưng không ai nói nhìn thấy cả.
"Cầu xin các người, nói cho tôi biết được không? Cháu tôi tên là Tô Tô, vừa rồi nó còn chờ tôi ở đây..."
Tưởng Lệ sốt ruột đến sắp điên rồi, nước mắt không kiềm được mà ào ào rơi xuống.
"Bà ngoại."
Lúc bà đã sắp tuyệt vọng, Tô Trường Phong ôm lấy Tô Tô, xuất hiện phía sau bà.
Nhìn thấy Tô Tô, Tưởng Lệ như sống sót sau tai nạn, vui đến phát khóc!
"Tô Tô, chái đi đâu vậy? Bà ngoại lo muốn chết!"
Tô Tô lộ ra nụ cười ngọt ngào đáng yêu: "Vừa rồi ba ba trở về, ba dẫn cháu đi bên kia mua đồ chơi."
Nói xong, cô bé khoe cây gậy tiên nữ mà Tô Trường Phong vừa mua cho Tưởng Lệ xem.
Tưởng Lệ thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy Tô Tô từ trong ngực Tô Trường Phong, ôm thật chặt vào lòng: "Thối Tô Tô, vừa rồi hù chết bà ngoại biết không? Nếu cháu bị bắt mất thì bà ngoại thành tội nhân rồi..."
Tô Tô chu cái miệng nhỏ lên, hôn cái chốc lên mặt Tưởng Lệ: "Bà ngoại đừng nóng giận, Tô Tô thưởng cho bà một nụ hôn."
Tiếng Tô Tô cầu cứu làm Tô Trường Phong đỏ mắt.
"Mày dám uy hiếp tao?"
Lúc này Tô Trường Phong đã sát khí đầy trời!
Độc Hạt cười lạnh: "Tô Trường Phong, mày đang lấy mạng con gái mình ra đùa đấy."
Thời khắc này, sát khí của Tô Trường Phong như hoá thành thực chất, tràn ra mãnh liệt!
"Dám lấy con gái uy hiếp tao là quyết định sai lầm nhất cả đời mày!"
Xoát!
Một tàn ảnh hiện lên, tốc độ quá nhanh, vượt qua cực hạn mắt thường có thể quan sát!
Sau một lát, Độc Hạt và thủ hạ của gã đã đầu một đằng, thân một nẻo, chậm rãi ngã xuống đất...
Bọn họ quá coi thường Thương Long chiến thần.
Đứng trước mặt Tô Trường Phong, bọn chúng không mạnh hơn sâu kiến bao nhiêu. Cho dù dùng đứa con gái Tô Trường Phong yêu thương đe doạ thì phần thắng vẫn bằng không!
Cửa hàng ở lầu bốn, Tưởng Lệ sắp điên rồi. Sau khi đi ra từ phòng vệ sinh, bà phát hiện không cách nào tìm được Tô Tô. Tô Tô sớm đã như miếng thịt trong tim bà, cũng là cục cưng của cả nhà, nếu bị mất thì cả nhà sẽ điên mất!
"Anh thấy cháu gái của tôi đâu không? Nó cao đến đây, rất nhỏ rất đáng yêu..."
Tưởng Lệ hoang mang lo sợ, gặp ai cũng hỏi.
Thế nhưng không ai nói nhìn thấy cả.
"Cầu xin các người, nói cho tôi biết được không? Cháu tôi tên là Tô Tô, vừa rồi nó còn chờ tôi ở đây..."
Tưởng Lệ sốt ruột đến sắp điên rồi, nước mắt không kiềm được mà ào ào rơi xuống.
"Bà ngoại."
Lúc bà đã sắp tuyệt vọng, Tô Trường Phong ôm lấy Tô Tô, xuất hiện phía sau bà.
Nhìn thấy Tô Tô, Tưởng Lệ như sống sót sau tai nạn, vui đến phát khóc!
"Tô Tô, chái đi đâu vậy? Bà ngoại lo muốn chết!"
Tô Tô lộ ra nụ cười ngọt ngào đáng yêu: "Vừa rồi ba ba trở về, ba dẫn cháu đi bên kia mua đồ chơi."
Nói xong, cô bé khoe cây gậy tiên nữ mà Tô Trường Phong vừa mua cho Tưởng Lệ xem.
Tưởng Lệ thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy Tô Tô từ trong ngực Tô Trường Phong, ôm thật chặt vào lòng: "Thối Tô Tô, vừa rồi hù chết bà ngoại biết không? Nếu cháu bị bắt mất thì bà ngoại thành tội nhân rồi..."
Tô Tô chu cái miệng nhỏ lên, hôn cái chốc lên mặt Tưởng Lệ: "Bà ngoại đừng nóng giận, Tô Tô thưởng cho bà một nụ hôn."
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận