Danh sách Chapter
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Chỉ là sau này vì Tống Thanh Ca bị đuổi ra khỏi Tống Gia, Lâm Mộng Kỳ không tìm đến nữa, nhưng không phải cô sợ bị liên luỵ, mà vì biết tình hình của Tống Thanh Ca không tốt, sợ đến sẽ làm phiền thêm.
Hiện tại sinh hoạt của Tống Thanh Ca trở lại quỹ đạo, Lâm Mộng Kỳ mới đến tìm cô.
"Đợi lát nữa đón con bé, dẫn nó đi dạo ở Hàng Thành trước rồi ăn một bữa cơm. Em đang bận quá, chắc tan việc xong mới có thời gian đi với con bé." Tống Thanh Ca nói.
Tô Trường Phong gật gật đầu: "Không thành vấn đề, giao cho anh."
Sau đó hắn lái chiếc Mercedes-Benz E-Class Tống Thanh Ca vừa mua ra khỏi công ty.
Hàng Thành, trạm đường sắt cao tốc.
Ở cổng có một cô gái kéo vali chậm rãi đi tới, cô ấy chừng mười tám mười chín tuổi, đeo kính đen, tóc xanh xoả dài, thanh xuân xinh đẹp.
Mặc dù đang trong mùa đông khắc nghiệt, nhưng cô vẫn mặc một chiếc váy ngắn nhỏ, lộ ra đôi chân dài, hấp dẫn vô số ánh mắt khác phái.
Có điều sau lưng cô còn có một anh chàng đi theo, đó rõ ràng là người theo đuổi, nhưng hình như cô không có hứng thú gì với anh ta.
"Triệu Quan Nam, anh muốn theo tôi tới khi nào?" Lâm Mộng Kỳ quay đầu lại, không vui nói.
Triệu Quan Nam chính là anh chàng kia, anh ta cười cười, "Mộng Kỳ, nơi này là Hàng Thành, em không quên nhà anh ở Hàng Thành đó chứ?"
Lâm Mộng Kỳ trợn mắt: "Có liên quan gì đến tôi."
Triệu Quan Nam cũng không thèm để ý đến sự lạnh lùng của Lâm Mộng Kỳ. Dù sao cô là hoa khôi đứng đầu được cả đại học Kim Thành công nhận, không dễ theo đuổi như vậy.
Có điều Triệu Quan Nam nhất định phải có được Lâm Mộng Kỳ, đã sớm xem cô như bạn gái tương lai.
"Mộng Kỳ, ngồi tàu lâu như vậy chắc em đói bụng rồi đúng không. Đi thôi, anh dẫn em đi ăn tiệc. Gần nhà anh vừa mở một nhà ăn kiểu Oháp, chỉ cần tồn chừng hai ngàn, mùi vị rất khá."
Lâm Mộng Kỳ bước nhanh hơn: "Triệu Quan Nam, tôi không có hứng thú với anh, anh có thể đừng quấn lấy tôi hay không?"
Đáy mắt Triệu Quan Nam xẹt qua một tia sắc lạnh, "Lâm Mộng Kỳ, anh biết tầm mắt em cao. Nhưng anh tự nhận mình xứng đáng với em. Triệu Gia là gia tộc đệ nhất Hàng Thành! Cho dù là những đại gia tộc Kim Thành, Triệu Gia cũng không sợ!"
"Nếu em là bạn gái của anh, em có thể đi ngang ở Hàng Thành, không ai dám trêu chọc!"
Mặc dù Triệu Quan Nam ăn nói rất ngông cuồng, nhưng cũng là sự thật.
Nhưng Lâm Mộng Kỳ lại không thích: "Triệu Quan Nam, tôi không quan tâm nhà anh thế nào, cũng không thèm để ý. Hi vọng anh đừng quấn lấy tôi nữa."
"Người đến đón tôi đến rồi."
Nói xong, cô bước nhanh đi về phía trước.
Bị Lâm Mộng Kỳ nhiều lần cự tuyệt, đáy lòng Triệu Quan Nam dâng lên một luồng khí nóng. Anh ta đuổi kịp Lâm Mộng Kỳ, nắm lấy cánh tay cô mà quát: "Em đừng đi, anh còn chưa nói hết."
Hiện tại sinh hoạt của Tống Thanh Ca trở lại quỹ đạo, Lâm Mộng Kỳ mới đến tìm cô.
"Đợi lát nữa đón con bé, dẫn nó đi dạo ở Hàng Thành trước rồi ăn một bữa cơm. Em đang bận quá, chắc tan việc xong mới có thời gian đi với con bé." Tống Thanh Ca nói.
Tô Trường Phong gật gật đầu: "Không thành vấn đề, giao cho anh."
Sau đó hắn lái chiếc Mercedes-Benz E-Class Tống Thanh Ca vừa mua ra khỏi công ty.
Hàng Thành, trạm đường sắt cao tốc.
Ở cổng có một cô gái kéo vali chậm rãi đi tới, cô ấy chừng mười tám mười chín tuổi, đeo kính đen, tóc xanh xoả dài, thanh xuân xinh đẹp.
Mặc dù đang trong mùa đông khắc nghiệt, nhưng cô vẫn mặc một chiếc váy ngắn nhỏ, lộ ra đôi chân dài, hấp dẫn vô số ánh mắt khác phái.
Có điều sau lưng cô còn có một anh chàng đi theo, đó rõ ràng là người theo đuổi, nhưng hình như cô không có hứng thú gì với anh ta.
"Triệu Quan Nam, anh muốn theo tôi tới khi nào?" Lâm Mộng Kỳ quay đầu lại, không vui nói.
Triệu Quan Nam chính là anh chàng kia, anh ta cười cười, "Mộng Kỳ, nơi này là Hàng Thành, em không quên nhà anh ở Hàng Thành đó chứ?"
Lâm Mộng Kỳ trợn mắt: "Có liên quan gì đến tôi."
Triệu Quan Nam cũng không thèm để ý đến sự lạnh lùng của Lâm Mộng Kỳ. Dù sao cô là hoa khôi đứng đầu được cả đại học Kim Thành công nhận, không dễ theo đuổi như vậy.
Có điều Triệu Quan Nam nhất định phải có được Lâm Mộng Kỳ, đã sớm xem cô như bạn gái tương lai.
"Mộng Kỳ, ngồi tàu lâu như vậy chắc em đói bụng rồi đúng không. Đi thôi, anh dẫn em đi ăn tiệc. Gần nhà anh vừa mở một nhà ăn kiểu Oháp, chỉ cần tồn chừng hai ngàn, mùi vị rất khá."
Lâm Mộng Kỳ bước nhanh hơn: "Triệu Quan Nam, tôi không có hứng thú với anh, anh có thể đừng quấn lấy tôi hay không?"
Đáy mắt Triệu Quan Nam xẹt qua một tia sắc lạnh, "Lâm Mộng Kỳ, anh biết tầm mắt em cao. Nhưng anh tự nhận mình xứng đáng với em. Triệu Gia là gia tộc đệ nhất Hàng Thành! Cho dù là những đại gia tộc Kim Thành, Triệu Gia cũng không sợ!"
"Nếu em là bạn gái của anh, em có thể đi ngang ở Hàng Thành, không ai dám trêu chọc!"
Mặc dù Triệu Quan Nam ăn nói rất ngông cuồng, nhưng cũng là sự thật.
Nhưng Lâm Mộng Kỳ lại không thích: "Triệu Quan Nam, tôi không quan tâm nhà anh thế nào, cũng không thèm để ý. Hi vọng anh đừng quấn lấy tôi nữa."
"Người đến đón tôi đến rồi."
Nói xong, cô bước nhanh đi về phía trước.
Bị Lâm Mộng Kỳ nhiều lần cự tuyệt, đáy lòng Triệu Quan Nam dâng lên một luồng khí nóng. Anh ta đuổi kịp Lâm Mộng Kỳ, nắm lấy cánh tay cô mà quát: "Em đừng đi, anh còn chưa nói hết."
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận