Danh sách Chapter
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Lúc này Tống Thanh Mạn và Vưu Hạo Trạch đi đến trước mặt gia đình Tống Thanh Ca.
"Chú hai, thím hai, cám ơn chú thím tới tham gia tiệc đính hôn của cháu." Tống Thanh Mạn làm bộ làm tịch mà nói.
Tống Thế Minh nhìn Tưởng Lệ một cái, "Lão bà, lấy quà đã chuẩn bị ra cho Thanh Mạn đi."
Vừa rồi trên đường đến, Tống Thanh Ca đã đưa quà cho Tưởng Lệ. Dù sao cũng đi theo gia đình, Tưởng Lệ tặng cho Tống Thanh Mạn thì thích hợp hơn.
Tưởng Lệ lấy sợi dây chuyền Tống Thanh Ca đã chuẩn bị kỹ rồi đưa cho Tống Thanh Mạn.
"Thanh Mạn, đây là tâm ý của gia đình thím, nhận lấy đi."
Tống Thanh Mạn nhếch tay lên, nhận lấy món quà từ trong tay cô.
"Thím hai tặng quà cho cháu nên cháu chờ không nổi, muốn lập tức nhìn thấy."
Nói xong, cô ta mở hộp quà ra, để lộ sợi dây thủy tinh kia. Nhưng một giây sau, cô ta lại ném sợi dây chuyền hơn năm vạn mua vào thùng rác.
"Thím hai, gia đình các người có ý gì?
"Thanh Mạn, cháu làm cái gì vậy?" Tưởng Lệ ngơ ra.
Tống Thanh Mạn lạnh lùng nói: "Thím hai, cháu biết điều kiện của nhà các người chẳng ra sao. Nhưng các người cũng không thể dùng một sợi dây chuyền giả làm quà. Các người cảm thấy tôi không biết hàng giả à?"
"... Hàng giả?" Tưởng Lệ xin giúp đỡ mà nhìn về phía Tống Thanh Ca.
Tống Thanh Ca có chút nóng nảy: "Tống Thanh Mạn, cô đừng quá đáng! Sợi dây chuyền này không thể là giả, tôi tốn năm vạn mua đó! Hiện tại tôi có thể dẫn cô đến cửa hàng kiểm tra!"
Vưu Hạo Trạch đứng bên cạnh cười lạnh một tiếng: "Chỉ vì năm vạn còn phải đến cửa hàng kiểm tra, phiền như vậy thì thôi bỏ đi. Nếu như cô cảm thấy tiếc thì tự nhặt lên, mang về là được."
"Anh...!" Tống Thanh Ca tức đến thân thể phát run.
Tống Thanh Mạn ngạo nghễ nhìn Tống Thanh Ca: "Tống Thanh Ca, đừng nói quà của cô là giả, dù là thật chúng tôi cũng chướng mắt. Viên Thiên Châu mà Hạo Trạch tặng cho bà nội có giá lên tới hai mươi vạn, ai để ý đến món quà mộc mạc nhà cô tặng kia chứ?"
Lão phu nhân không tự chủ được mà ưỡn miệng, viên Thiên Châu kia đang treo trước ngực bà ta, càng làm người ta chú ý.
Nhưng Tô Trường Phong đứng bên cạnh lại cười.
"Tô Trường Phong, anh cười cái gì?" Tống Thanh Mạn bất mãn mà nói.
Tô Trường Phong nhìn cô ta và Vưu Hạo Trạch: "Tống Thanh Mạn, Thiên Châu mà các người đưa cho bà nội còn không đến mười đồng, vậy mà cô còn mạnh miệng nói trị giá hai mươi vạn?"
Xoát!
Ánh mắt Vưu Hạo Trạch lóe lên, đáy mắt như xẹt qua một tia kinh hoảng khi bị người chọc thủng, nhưng không ai chú ý tới vẻ mặt của anh ta.
"Tô Trường Phong, anh nói Thiên Châu tôi tặng bà nội không đáng mười đồng? Anh có chứng cớ gì không? Nếu không có thì anh đang vu khống tôi! Tôi sẽ bảo bà nội đuổi hết nhà các người khỏi nơi này!"
Tống Thanh Mạn lập tức tỏ thái độ: "Đúng, đuổi cả nhà họ đi ra!"
"Chú hai, thím hai, cám ơn chú thím tới tham gia tiệc đính hôn của cháu." Tống Thanh Mạn làm bộ làm tịch mà nói.
Tống Thế Minh nhìn Tưởng Lệ một cái, "Lão bà, lấy quà đã chuẩn bị ra cho Thanh Mạn đi."
Vừa rồi trên đường đến, Tống Thanh Ca đã đưa quà cho Tưởng Lệ. Dù sao cũng đi theo gia đình, Tưởng Lệ tặng cho Tống Thanh Mạn thì thích hợp hơn.
Tưởng Lệ lấy sợi dây chuyền Tống Thanh Ca đã chuẩn bị kỹ rồi đưa cho Tống Thanh Mạn.
"Thanh Mạn, đây là tâm ý của gia đình thím, nhận lấy đi."
Tống Thanh Mạn nhếch tay lên, nhận lấy món quà từ trong tay cô.
"Thím hai tặng quà cho cháu nên cháu chờ không nổi, muốn lập tức nhìn thấy."
Nói xong, cô ta mở hộp quà ra, để lộ sợi dây thủy tinh kia. Nhưng một giây sau, cô ta lại ném sợi dây chuyền hơn năm vạn mua vào thùng rác.
"Thím hai, gia đình các người có ý gì?
"Thanh Mạn, cháu làm cái gì vậy?" Tưởng Lệ ngơ ra.
Tống Thanh Mạn lạnh lùng nói: "Thím hai, cháu biết điều kiện của nhà các người chẳng ra sao. Nhưng các người cũng không thể dùng một sợi dây chuyền giả làm quà. Các người cảm thấy tôi không biết hàng giả à?"
"... Hàng giả?" Tưởng Lệ xin giúp đỡ mà nhìn về phía Tống Thanh Ca.
Tống Thanh Ca có chút nóng nảy: "Tống Thanh Mạn, cô đừng quá đáng! Sợi dây chuyền này không thể là giả, tôi tốn năm vạn mua đó! Hiện tại tôi có thể dẫn cô đến cửa hàng kiểm tra!"
Vưu Hạo Trạch đứng bên cạnh cười lạnh một tiếng: "Chỉ vì năm vạn còn phải đến cửa hàng kiểm tra, phiền như vậy thì thôi bỏ đi. Nếu như cô cảm thấy tiếc thì tự nhặt lên, mang về là được."
"Anh...!" Tống Thanh Ca tức đến thân thể phát run.
Tống Thanh Mạn ngạo nghễ nhìn Tống Thanh Ca: "Tống Thanh Ca, đừng nói quà của cô là giả, dù là thật chúng tôi cũng chướng mắt. Viên Thiên Châu mà Hạo Trạch tặng cho bà nội có giá lên tới hai mươi vạn, ai để ý đến món quà mộc mạc nhà cô tặng kia chứ?"
Lão phu nhân không tự chủ được mà ưỡn miệng, viên Thiên Châu kia đang treo trước ngực bà ta, càng làm người ta chú ý.
Nhưng Tô Trường Phong đứng bên cạnh lại cười.
"Tô Trường Phong, anh cười cái gì?" Tống Thanh Mạn bất mãn mà nói.
Tô Trường Phong nhìn cô ta và Vưu Hạo Trạch: "Tống Thanh Mạn, Thiên Châu mà các người đưa cho bà nội còn không đến mười đồng, vậy mà cô còn mạnh miệng nói trị giá hai mươi vạn?"
Xoát!
Ánh mắt Vưu Hạo Trạch lóe lên, đáy mắt như xẹt qua một tia kinh hoảng khi bị người chọc thủng, nhưng không ai chú ý tới vẻ mặt của anh ta.
"Tô Trường Phong, anh nói Thiên Châu tôi tặng bà nội không đáng mười đồng? Anh có chứng cớ gì không? Nếu không có thì anh đang vu khống tôi! Tôi sẽ bảo bà nội đuổi hết nhà các người khỏi nơi này!"
Tống Thanh Mạn lập tức tỏ thái độ: "Đúng, đuổi cả nhà họ đi ra!"
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận