Danh sách Chapter
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Tô Trường Phong lạnh nhạt nhìn anh ta: "Còn dám đụng vào vợ tao thì tao lấy mạng mày."
Oanh!
Toàn trường chấn kinh.
Tô Trường Phong... dám ngông cuồng với cậu hai của Triệu Gia như thế?
"Tô Trường Phong, mày lớn mật!" Tống Thế Ân quát lớn.
Tống Thế Minh cũng hoảng: "Trường Phong, đừng nói lung tung, mau xin lỗi cậu hai đi."
Triệu Quan Nam thâm trầm nói: "Anh hai, anh thấy hắn ngông cuồng đến mức nào chưa? Lúc đứng ở trạm tàu, hắn còn ngông cuồng hơn bây giờ nữa!"
Triệu Quan Sơn cười lạnh mấy tiếng: "Tô Trường Phong, mày giỏi lắm rồi. Dám uy hiếp cả tao à? Có tin tao động một ngón tay cũng có thể bóp ch3t mày không!"
Tô Trường Phong không có hứng thú với lời uy hiếp của Triệu Quan Sơn: "Mày còn có việc gì không? Không có chuyện thì đừng cản tạo và người nhà rời khỏi nơi này."
Triệu Quan Sơn cười lạnh: "Hôm nay mày còn muốn đi? Nằm mơ!"
Nói xong, anh ta bỗng vung tay lên.
Xoát!
Sau lưng đột nhiên xuất hiện tám cái bóng đen. Tám người này là cận vệ của Triệu Quan Sơn.
Người cầm đầu bước ra, người này có xương lông mày xếch lên, khuôn mặt đen thui, toàn thân là sát khí hết sức kinh người. Hơn nữa, gã còn không phải người Đại Hạ.
Hắc Hổ không phải là hộ vệ bình thường, gã từng đánh quyền anh ngầm ở Dạ Lang Quốc – một trong bảy nước biên cảnh, là một trong ba quyền vương của Dạ Lang Quốc!
Một năm trước Triệu Quan Sơn đến Dạ Lang Quốc đi công tác, gặp được gã ở sàn đấm bốc ngầm lân cận biên cảnh nên đã trả lương cao thuê gã ở lại bên cạnh mình.
"Hắc Hổ là cao thủ tuyệt đỉnh tao mang về từ sàn đấm bốc ngầm Dạ Lang Quốc." Triệu Quan Sơn nhìn về phía Hắc Hổ: "Đi, trừng trị hắn một trận đi."
Hắc Hổ nâng đầu lên, nhìn về phía Tô Trường Phong, hai mắt giống như mãnh thú, lộ ra sự khát máu tàn nhẫn...
Gã vặn vặn cổ, phát ra tiếng xương cốt ma sát lốp bốp.
"Mày chịu đòn giỏi không?" Gã toét miệng, nhìn Tô Trường Phong mà nói: "Tao sợ dùng một quyền đã đánh chết mày thì quá chán."
Tô Trường Phong lạnh nhạt nhìn gã: "Tao khuyên tốt nhất mày đừng tự tìm đường chết."
"..." Người của Tống Gia.
"..." Đám người ở hiện trường.
"Thằng ranh này sắp chết đến nơi mà còn giả vờ?" Tống Kiến Quân trong đám người châm chọc khiêu khích.
Hắc Hổ giận dữ: "Mười tám tuổi tao đã xưng bá ba mươi sáu sàn đấm bốc ngầm biên cảnh, mười năm đánh chết 105 người. Mày lại nói tao tự tìm đường chết?"
Oanh!
Toàn trường chấn kinh.
Tô Trường Phong... dám ngông cuồng với cậu hai của Triệu Gia như thế?
"Tô Trường Phong, mày lớn mật!" Tống Thế Ân quát lớn.
Tống Thế Minh cũng hoảng: "Trường Phong, đừng nói lung tung, mau xin lỗi cậu hai đi."
Triệu Quan Nam thâm trầm nói: "Anh hai, anh thấy hắn ngông cuồng đến mức nào chưa? Lúc đứng ở trạm tàu, hắn còn ngông cuồng hơn bây giờ nữa!"
Triệu Quan Sơn cười lạnh mấy tiếng: "Tô Trường Phong, mày giỏi lắm rồi. Dám uy hiếp cả tao à? Có tin tao động một ngón tay cũng có thể bóp ch3t mày không!"
Tô Trường Phong không có hứng thú với lời uy hiếp của Triệu Quan Sơn: "Mày còn có việc gì không? Không có chuyện thì đừng cản tạo và người nhà rời khỏi nơi này."
Triệu Quan Sơn cười lạnh: "Hôm nay mày còn muốn đi? Nằm mơ!"
Nói xong, anh ta bỗng vung tay lên.
Xoát!
Sau lưng đột nhiên xuất hiện tám cái bóng đen. Tám người này là cận vệ của Triệu Quan Sơn.
Người cầm đầu bước ra, người này có xương lông mày xếch lên, khuôn mặt đen thui, toàn thân là sát khí hết sức kinh người. Hơn nữa, gã còn không phải người Đại Hạ.
Hắc Hổ không phải là hộ vệ bình thường, gã từng đánh quyền anh ngầm ở Dạ Lang Quốc – một trong bảy nước biên cảnh, là một trong ba quyền vương của Dạ Lang Quốc!
Một năm trước Triệu Quan Sơn đến Dạ Lang Quốc đi công tác, gặp được gã ở sàn đấm bốc ngầm lân cận biên cảnh nên đã trả lương cao thuê gã ở lại bên cạnh mình.
"Hắc Hổ là cao thủ tuyệt đỉnh tao mang về từ sàn đấm bốc ngầm Dạ Lang Quốc." Triệu Quan Sơn nhìn về phía Hắc Hổ: "Đi, trừng trị hắn một trận đi."
Hắc Hổ nâng đầu lên, nhìn về phía Tô Trường Phong, hai mắt giống như mãnh thú, lộ ra sự khát máu tàn nhẫn...
Gã vặn vặn cổ, phát ra tiếng xương cốt ma sát lốp bốp.
"Mày chịu đòn giỏi không?" Gã toét miệng, nhìn Tô Trường Phong mà nói: "Tao sợ dùng một quyền đã đánh chết mày thì quá chán."
Tô Trường Phong lạnh nhạt nhìn gã: "Tao khuyên tốt nhất mày đừng tự tìm đường chết."
"..." Người của Tống Gia.
"..." Đám người ở hiện trường.
"Thằng ranh này sắp chết đến nơi mà còn giả vờ?" Tống Kiến Quân trong đám người châm chọc khiêu khích.
Hắc Hổ giận dữ: "Mười tám tuổi tao đã xưng bá ba mươi sáu sàn đấm bốc ngầm biên cảnh, mười năm đánh chết 105 người. Mày lại nói tao tự tìm đường chết?"
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận