Danh sách Chapter
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Tô Trường Phong ôm lấy Tô Tô: "Chúng ta đi."
Sau đó bọn người Tống Thanh Ca đi theo sau lưng Tô Trường Phong, nghênh ngang rời đi...
Sau khi Tô Trường Phong dẫn người nhà rời đi, Triệu Quan Sơn đứng tại đó, sắc mặt tái xanh.
"Tô Trường Phong, đừng tưởng rằng mày có chút bản lĩnh thì tao sẽ sợ ngươi. Đấu với Triệu Gia, mày còn chưa xứng!"
Anh ta để lại một câu đe doạ rồi coi như hai bên đã hoà nhau, lạnh mặt rời đi.
Triệu Quan Nam nhìn thoáng qua Hắc Hổ ngã dưới đất, trầm giọng nói: "Đưa hắn đến bệnh viện."
Nói xong, anh ta cũng cụp đuôi bỏ đi.
Sau khi hai công tử Triệu Gia rời đi, đám thân thích Tống Gia như sợ bị liên lụy, đều nhao nhao bỏ về, cả Tống Kiến Quân trước đó nhảy nhót dữ dội nhất cũng không dám ở lại, tìm cái cớ rồi bỏ trốn mất dạng.
"Tống Gia chúng ta vất vả sáu năm mới làm Triệu Gia quên đi chuyện này. Nhưng hôm nay, Tô Trường Phong lại triệt để đắc tội Triệu Gia!" Tống Khải hừ lạnh một tiếng.
Tống Thế Ân đứng bên cạnh nhanh chóng động não. Sau khi trầm tư một lát, ông ta nhìn về phía lão phu nhân: "Mẹ, mẹ xem chuyện này nên giải quyết như thế nào? Hôm nay Tô Trường Phong đã làm cậu hai của Triệu Gia mất mặt, sợ là cậu hai sẽ phải giận chó đánh mèo lên chúng ta."
Lão phu nhân trầm giọng mà nói: "Đừng hốt hoảng, hai vị công tử Triệu Gia có thù với Tô Trường Phong, không liên quan gì đến Tống Gia cả."
"Tạm thời như vậy đi, chúng ta yên lặng theo dõi."
Nhà tổ Tô Gia, Tống Thanh Ca ôm lấy Tô Tô ngồi trên băng ghế đá trong sân mà ngơ người.
Nghĩ đến công ty Trường Ca mình cực khổ sáng lập lại bị người ta cướp đi như vậy, nước mắt của cô không nén được mà tràn ra khỏi mi.
"Ma ma... Ma ma không khóc, Tô Tô sẽ luôn ở bên ma ma..." Tô Tô nhìn thấy Tống Thanh Ca khóc thì nâng tay nhỏ lên, đau lòng chùi nước mắt cho cô.
Lần này Tống Thanh Ca khóc dữ dội hơn, không có Trường Ca thì cô lấy gì nuôi sống Tô Tô?
Tống Thế Minh ngồi bên cạnh than thở, Tưởng Lệ thì chống nạnh, sắp nổ tung đến nơi.
"Tống Thế Minh bọn họ quá ức hiếp người khác! Đó là tâm huyết của Thanh Ca nhà ta, tôi không thể để nó kết thúc như vậy! Tôi phải đến Tuần Bổ Thự tố giác bọn họ!"
Tống Thế Minh giữ bà lại: "Mình à, mình đừng đi thêm phiền! Thanh Ca đã ký tên trên hợp đồng rồi, cho dù là Tuần Bổ Thự cũng không làm gì được bọn họ."
Tưởng Lệ tức đến một chân đá ghế ngã xuống đất: "Vậy chúng ta cứ chịu thua như vậy sao? Tô Trường Phong, Tô Trường Phong đi đâu rồi? Làm chồng của Thanh Ca, ba ba của Tô Tô, chẳng lẽ nó không chủ động nghĩ cách sao!"
"Rác rưởi!"
Tưởng Lệ không tìm thấy người trút giận nên đổ hết oán hận lên người Tô Trường Phong.
Nhưng lúc này Tô Trường Phong cũng không có ở nhà tổ.
Tống Thế Minh ngẩng đầu, hiếu kỳ hỏi: "Trường Phong đâu? Nó đi đâu rồi?"
Sau đó bọn người Tống Thanh Ca đi theo sau lưng Tô Trường Phong, nghênh ngang rời đi...
Sau khi Tô Trường Phong dẫn người nhà rời đi, Triệu Quan Sơn đứng tại đó, sắc mặt tái xanh.
"Tô Trường Phong, đừng tưởng rằng mày có chút bản lĩnh thì tao sẽ sợ ngươi. Đấu với Triệu Gia, mày còn chưa xứng!"
Anh ta để lại một câu đe doạ rồi coi như hai bên đã hoà nhau, lạnh mặt rời đi.
Triệu Quan Nam nhìn thoáng qua Hắc Hổ ngã dưới đất, trầm giọng nói: "Đưa hắn đến bệnh viện."
Nói xong, anh ta cũng cụp đuôi bỏ đi.
Sau khi hai công tử Triệu Gia rời đi, đám thân thích Tống Gia như sợ bị liên lụy, đều nhao nhao bỏ về, cả Tống Kiến Quân trước đó nhảy nhót dữ dội nhất cũng không dám ở lại, tìm cái cớ rồi bỏ trốn mất dạng.
"Tống Gia chúng ta vất vả sáu năm mới làm Triệu Gia quên đi chuyện này. Nhưng hôm nay, Tô Trường Phong lại triệt để đắc tội Triệu Gia!" Tống Khải hừ lạnh một tiếng.
Tống Thế Ân đứng bên cạnh nhanh chóng động não. Sau khi trầm tư một lát, ông ta nhìn về phía lão phu nhân: "Mẹ, mẹ xem chuyện này nên giải quyết như thế nào? Hôm nay Tô Trường Phong đã làm cậu hai của Triệu Gia mất mặt, sợ là cậu hai sẽ phải giận chó đánh mèo lên chúng ta."
Lão phu nhân trầm giọng mà nói: "Đừng hốt hoảng, hai vị công tử Triệu Gia có thù với Tô Trường Phong, không liên quan gì đến Tống Gia cả."
"Tạm thời như vậy đi, chúng ta yên lặng theo dõi."
Nhà tổ Tô Gia, Tống Thanh Ca ôm lấy Tô Tô ngồi trên băng ghế đá trong sân mà ngơ người.
Nghĩ đến công ty Trường Ca mình cực khổ sáng lập lại bị người ta cướp đi như vậy, nước mắt của cô không nén được mà tràn ra khỏi mi.
"Ma ma... Ma ma không khóc, Tô Tô sẽ luôn ở bên ma ma..." Tô Tô nhìn thấy Tống Thanh Ca khóc thì nâng tay nhỏ lên, đau lòng chùi nước mắt cho cô.
Lần này Tống Thanh Ca khóc dữ dội hơn, không có Trường Ca thì cô lấy gì nuôi sống Tô Tô?
Tống Thế Minh ngồi bên cạnh than thở, Tưởng Lệ thì chống nạnh, sắp nổ tung đến nơi.
"Tống Thế Minh bọn họ quá ức hiếp người khác! Đó là tâm huyết của Thanh Ca nhà ta, tôi không thể để nó kết thúc như vậy! Tôi phải đến Tuần Bổ Thự tố giác bọn họ!"
Tống Thế Minh giữ bà lại: "Mình à, mình đừng đi thêm phiền! Thanh Ca đã ký tên trên hợp đồng rồi, cho dù là Tuần Bổ Thự cũng không làm gì được bọn họ."
Tưởng Lệ tức đến một chân đá ghế ngã xuống đất: "Vậy chúng ta cứ chịu thua như vậy sao? Tô Trường Phong, Tô Trường Phong đi đâu rồi? Làm chồng của Thanh Ca, ba ba của Tô Tô, chẳng lẽ nó không chủ động nghĩ cách sao!"
"Rác rưởi!"
Tưởng Lệ không tìm thấy người trút giận nên đổ hết oán hận lên người Tô Trường Phong.
Nhưng lúc này Tô Trường Phong cũng không có ở nhà tổ.
Tống Thế Minh ngẩng đầu, hiếu kỳ hỏi: "Trường Phong đâu? Nó đi đâu rồi?"
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận