Danh sách Chapter
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Nhoáng một cái, nửa tháng lại trôi qua.
Bởi vì trong khoảng thời gian này công ty có rất nhiều dự án, Tống Thanh Ca thường xuyên tăng ca không trở về nhà. Cũng may có Lâm Mộng Kỳ chơi với Tô Tô mỗi ngày nên Tô Tô cũng rất vui vẻ.
Ngày hôm đó, Lâm Mộng Kỳ nghe một cú điện thoại, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc, như gặp đại địch mà chạy đến phòng khách.
"Dì cả, không tốt rồi, xảy ra chuyện lớn!"
"... Làm sao vậy?" Tưởng Lệ kinh ngạc nói.
Lâm Mộng Kỳ lộ ra vẻ mặt đau khổ mà nói: "Vừa rồi mẹ cháu gọi điện thoại đến, nói sáng hôm nay mẹ với cha sẽ cùng tới."
"Cái gì?" Lần này Tưởng Lệ thật sự bị hù dọa.
"... Cha và mẹ cháu đều muốn đến?" Tống Thế Minh cũng cảm thấy khẩn trương.
Mặc dù đã qua nhiều năm, Tưởng Lệ và gia đình Lâm Mộng Kỳ chưa từng cắt đứt liên lạc, nhưng xưa nay cha mẹ Lâm Mộng Kỳ cũng không tới Hàng Thành.
Nói cách khác, bà và mẹ của Lâm Mộng Kỳ đã hơn hai mươi năm không gặp mặt.
Tống Thế Minh và Tưởng Lệ đều không đoán được vì sao cha mẹ Lâm Mộng Kỳ đột nhiên muốn tới.
"Mộng Kỳ, bọn họ có nói tại sao muốn tới hay không?" Tưởng Lệ cẩn thận hỏi.
Lâm Mộng Kỳ lắc đầu: "Dì cả, cháu cũng không biết, mẹ không nói."
"... Được rồi." Tưởng Lệ bất đắc dĩ, chỉ có thể tranh thủ chuẩn bị.
Mười giờ sáng, một chiếc xe Bentley màu đen đậu lại ở cổng nhà tổ Tô Gia, biển số xe của chiếc Bentley này đến từ Kim Thành.
Một đôi vợ chồng trung niên bước xuống xe.
Người đàn ông khoác âu phục, khí thế bất phàm, người phụ nữ mặc chiếc áo khoác dài màu vàng nhạt, ung dung cao quý. Hai người đều mang theo khí chất khiến những người trong phạm vi trăm mét không khỏi tự ti mặc cảm.
Họ chính là cha mẹ của Lâm Mộng Kỳ —— Lâm Diệu Tiên và Tưởng Nam.
Lúc này, gia đình Tưởng Lệ đã chờ ở cửa, bao gồm cả Tống Thanh Ca cũng chạy về từ công ty.
Mọi người cùng nghênh đón bọn họ.
"Chị cả, hai mươi năm rồi chị không về Kim Thành, tụi em đều rất nhớ chị." Tưởng Nam đã nhiều năm không gặp lại Tưởng Lệ, lần này gặp nhau khó tránh khỏi kích động rơi lệ.
Tưởng Lệ cũng không ngừng lau nước mắt.
"Chị không còn mặt mũi trở về, cha mẹ cũng không muốn gặp chị."
Hai người bắt đầu trò chuyện, Tưởng Nam nói: "Chị hai, thật ra lần này em và Diệu Tiên tới, một là vì muốn thăm chị và anh rể, mặt khác còn có một việc muốn nói với chị."
"Chuyện gì?"
"Thứ bảy tới là đại thọ tám mươi tuổi của lão phu nhân. Em và anh cả cầu xin rất lâu, rốt cục lão phu nhân và lão gia cũng buông lỏng, đồng ý cho chị dẫn người nhà cùng về Kim Thành." Tưởng Nam nói.
Tưởng Lệ bịt miệng lại, suýt nữa đã khóc thành tiếng.
Hơn hai mươi năm, cuối cùng lão gia và lão phu nhân cũng đồng ý cho bà trở về Kim Thành.
Bởi vì trong khoảng thời gian này công ty có rất nhiều dự án, Tống Thanh Ca thường xuyên tăng ca không trở về nhà. Cũng may có Lâm Mộng Kỳ chơi với Tô Tô mỗi ngày nên Tô Tô cũng rất vui vẻ.
Ngày hôm đó, Lâm Mộng Kỳ nghe một cú điện thoại, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc, như gặp đại địch mà chạy đến phòng khách.
"Dì cả, không tốt rồi, xảy ra chuyện lớn!"
"... Làm sao vậy?" Tưởng Lệ kinh ngạc nói.
Lâm Mộng Kỳ lộ ra vẻ mặt đau khổ mà nói: "Vừa rồi mẹ cháu gọi điện thoại đến, nói sáng hôm nay mẹ với cha sẽ cùng tới."
"Cái gì?" Lần này Tưởng Lệ thật sự bị hù dọa.
"... Cha và mẹ cháu đều muốn đến?" Tống Thế Minh cũng cảm thấy khẩn trương.
Mặc dù đã qua nhiều năm, Tưởng Lệ và gia đình Lâm Mộng Kỳ chưa từng cắt đứt liên lạc, nhưng xưa nay cha mẹ Lâm Mộng Kỳ cũng không tới Hàng Thành.
Nói cách khác, bà và mẹ của Lâm Mộng Kỳ đã hơn hai mươi năm không gặp mặt.
Tống Thế Minh và Tưởng Lệ đều không đoán được vì sao cha mẹ Lâm Mộng Kỳ đột nhiên muốn tới.
"Mộng Kỳ, bọn họ có nói tại sao muốn tới hay không?" Tưởng Lệ cẩn thận hỏi.
Lâm Mộng Kỳ lắc đầu: "Dì cả, cháu cũng không biết, mẹ không nói."
"... Được rồi." Tưởng Lệ bất đắc dĩ, chỉ có thể tranh thủ chuẩn bị.
Mười giờ sáng, một chiếc xe Bentley màu đen đậu lại ở cổng nhà tổ Tô Gia, biển số xe của chiếc Bentley này đến từ Kim Thành.
Một đôi vợ chồng trung niên bước xuống xe.
Người đàn ông khoác âu phục, khí thế bất phàm, người phụ nữ mặc chiếc áo khoác dài màu vàng nhạt, ung dung cao quý. Hai người đều mang theo khí chất khiến những người trong phạm vi trăm mét không khỏi tự ti mặc cảm.
Họ chính là cha mẹ của Lâm Mộng Kỳ —— Lâm Diệu Tiên và Tưởng Nam.
Lúc này, gia đình Tưởng Lệ đã chờ ở cửa, bao gồm cả Tống Thanh Ca cũng chạy về từ công ty.
Mọi người cùng nghênh đón bọn họ.
"Chị cả, hai mươi năm rồi chị không về Kim Thành, tụi em đều rất nhớ chị." Tưởng Nam đã nhiều năm không gặp lại Tưởng Lệ, lần này gặp nhau khó tránh khỏi kích động rơi lệ.
Tưởng Lệ cũng không ngừng lau nước mắt.
"Chị không còn mặt mũi trở về, cha mẹ cũng không muốn gặp chị."
Hai người bắt đầu trò chuyện, Tưởng Nam nói: "Chị hai, thật ra lần này em và Diệu Tiên tới, một là vì muốn thăm chị và anh rể, mặt khác còn có một việc muốn nói với chị."
"Chuyện gì?"
"Thứ bảy tới là đại thọ tám mươi tuổi của lão phu nhân. Em và anh cả cầu xin rất lâu, rốt cục lão phu nhân và lão gia cũng buông lỏng, đồng ý cho chị dẫn người nhà cùng về Kim Thành." Tưởng Nam nói.
Tưởng Lệ bịt miệng lại, suýt nữa đã khóc thành tiếng.
Hơn hai mươi năm, cuối cùng lão gia và lão phu nhân cũng đồng ý cho bà trở về Kim Thành.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận