Danh sách Chapter
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Nhưng ngay lúc tuần bổ vừa muốn bắt người thì bảy tám chiếc xe tải lớn màu xanh đột nhiên đậu ngoài cửa quán rượu. Sau đó trên trăm quân sĩ súng ống đầy đủ, vô cùng lo lắng xông vào.
Bảo vệ gác cổng còn muốn hỏi vài câu, vừa bước lên đã bị mười mấy khẩu súng chăn miệng lại.
Người dẫn đội chính là thống lĩnh phân bộ chiến bộ Hàng Thành —— Đỗ Khuê!
"Chưa điều tra rõ mà dám bắt người sao!" Đỗ Khuê dẫn một đám quân sĩ dưới trướng sải bước đi vào phòng.
Toàn thân Bao Soái khẽ run rẩy.
Cái con mẹ nó, tình huống gì thế này?
Đây không phải Đỗ Thống lĩnh của Hàng Thành à...
"Đỗ... Đỗ Thống lĩnh? Sao ngài lại tới đây?" Bao Soái run run rẩy rẩy mà nói.
Đỗ Khuê không để ý tới ông ta, chỉ là một tiểu đội trưởng, ông căn bản chướng mắt.
Ông bước nhanh đi đến trước mặt Phá Quân, "Tôi không tới trễ đó chứ?"
Phá Quân nói: "Tới thật đúng lúc."
"Chính là hắn, vừa rồi suýt đã xâm phạm chị dâu nhà tôi." Anh ta chỉ về hướng Tào Thụy.
Đỗ Khuê vung tay lên: "Bắt hắn lại!"
Rầm rầm.
Một đám quân sĩ sau lưng cùng tiến lên, trong chớp mắt đã trói gô Tào Thụy lại.
Tào Thụy không cam lòng mà nói: "Ngu xuẩn, ông biết tôi là ai không! Tôi là con cháu của Tào gia Đế Kinh! Ông chọc nổi Tào gia hay sao!"
Tào gia của Đế Kinh?
Ánh mắt Đỗ Khuê hơi trầm xuống. Tất nhiên ông biết Tào gia, lấy thân phận thống lĩnh chiến bộ Hàng Thành mà muốn chống lại Tào gia thật sự hơi phí sức.
Dù sao Tào gia cũng là đại tộc của Đế Kinh, gốc rễ thâm hậu, năng lực kinh người...
Nhìn thấy Đỗ Khuê có vẻ sợ hãi, Tào Thụy lập tức phấn chấn: "Biết sợ là đúng rồi. Tào gia không phải thống lĩnh nho nhỏ như ông có thể chọc được. Dẫn theo người của ông đi nhanh lên. Đừng kiếm chuyện ở chỗ này, nghe thấy không?"
Phá Quân nhìn về phía Tào Thụy, lạnh lùng nói: "Tao nói rồi, hôm nay mày không đi được. Dù cha mày đến cũng không đi được!"
Đỗ Khuê cắn răng một cái: "Dẫn hắn đi!"
Tào Thụy bị các quân sĩ kéo đi, vừa đi vừa không cam lòng gào lên: "Đỗ Khuê, ông chờ đó cho ta, tôi thề Tào gia nhất định sẽ chơi chết ông! Nhất định!"
Sau khi Tào Thụy bị dẫn đi, Phá Quân nhìn về phía Đỗ Khuê: "Tất cả trách nhiệm hôm nay để tôi gánh vác. Ông không cần lo lắng."
Trong lòng Đỗ Khuê có chút hổ thẹn.
"Ngài yên tâm, dù Tào gia thật sự tới gây chuyện thì tôi cũng có thể gánh được."
Phá Quân cười lạnh: "Chỉ là Tào gia đã là thứ gì. Tôi giao cho ông hai nhiệm vụ, ông lập tức đi làm. Ông nghĩ cách liên hệ với gia chủ Tào gia, bảo ông ta trong vòng một giờ phải chạy tới cho tôi. Còn nữa, bảo người phụ trách tập đoàn Kinh Đằng tới luôn, bọn họ mắt mù hay sao mà để thứ cặn bã như vậy đến Hàng Thành!"
Đỗ Khuê gật gật đầu: "Vâng, tôi lập tức đi làm."
Sau đó Đỗ Khuê mang người nhanh chóng rời đi.
Nhưng không ai nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của ông ta và Phá Quân. Vợ chồng Tưởng Nam còn tưởng rằng Đỗ Khuê đang hỏi thăm tình huống hiện trường từ Phá Quân.
"Gì thế này, sao chiến bộ cũng dính vào?" Tưởng Nam hơi nghi hoặc mà nói.
Bảo vệ gác cổng còn muốn hỏi vài câu, vừa bước lên đã bị mười mấy khẩu súng chăn miệng lại.
Người dẫn đội chính là thống lĩnh phân bộ chiến bộ Hàng Thành —— Đỗ Khuê!
"Chưa điều tra rõ mà dám bắt người sao!" Đỗ Khuê dẫn một đám quân sĩ dưới trướng sải bước đi vào phòng.
Toàn thân Bao Soái khẽ run rẩy.
Cái con mẹ nó, tình huống gì thế này?
Đây không phải Đỗ Thống lĩnh của Hàng Thành à...
"Đỗ... Đỗ Thống lĩnh? Sao ngài lại tới đây?" Bao Soái run run rẩy rẩy mà nói.
Đỗ Khuê không để ý tới ông ta, chỉ là một tiểu đội trưởng, ông căn bản chướng mắt.
Ông bước nhanh đi đến trước mặt Phá Quân, "Tôi không tới trễ đó chứ?"
Phá Quân nói: "Tới thật đúng lúc."
"Chính là hắn, vừa rồi suýt đã xâm phạm chị dâu nhà tôi." Anh ta chỉ về hướng Tào Thụy.
Đỗ Khuê vung tay lên: "Bắt hắn lại!"
Rầm rầm.
Một đám quân sĩ sau lưng cùng tiến lên, trong chớp mắt đã trói gô Tào Thụy lại.
Tào Thụy không cam lòng mà nói: "Ngu xuẩn, ông biết tôi là ai không! Tôi là con cháu của Tào gia Đế Kinh! Ông chọc nổi Tào gia hay sao!"
Tào gia của Đế Kinh?
Ánh mắt Đỗ Khuê hơi trầm xuống. Tất nhiên ông biết Tào gia, lấy thân phận thống lĩnh chiến bộ Hàng Thành mà muốn chống lại Tào gia thật sự hơi phí sức.
Dù sao Tào gia cũng là đại tộc của Đế Kinh, gốc rễ thâm hậu, năng lực kinh người...
Nhìn thấy Đỗ Khuê có vẻ sợ hãi, Tào Thụy lập tức phấn chấn: "Biết sợ là đúng rồi. Tào gia không phải thống lĩnh nho nhỏ như ông có thể chọc được. Dẫn theo người của ông đi nhanh lên. Đừng kiếm chuyện ở chỗ này, nghe thấy không?"
Phá Quân nhìn về phía Tào Thụy, lạnh lùng nói: "Tao nói rồi, hôm nay mày không đi được. Dù cha mày đến cũng không đi được!"
Đỗ Khuê cắn răng một cái: "Dẫn hắn đi!"
Tào Thụy bị các quân sĩ kéo đi, vừa đi vừa không cam lòng gào lên: "Đỗ Khuê, ông chờ đó cho ta, tôi thề Tào gia nhất định sẽ chơi chết ông! Nhất định!"
Sau khi Tào Thụy bị dẫn đi, Phá Quân nhìn về phía Đỗ Khuê: "Tất cả trách nhiệm hôm nay để tôi gánh vác. Ông không cần lo lắng."
Trong lòng Đỗ Khuê có chút hổ thẹn.
"Ngài yên tâm, dù Tào gia thật sự tới gây chuyện thì tôi cũng có thể gánh được."
Phá Quân cười lạnh: "Chỉ là Tào gia đã là thứ gì. Tôi giao cho ông hai nhiệm vụ, ông lập tức đi làm. Ông nghĩ cách liên hệ với gia chủ Tào gia, bảo ông ta trong vòng một giờ phải chạy tới cho tôi. Còn nữa, bảo người phụ trách tập đoàn Kinh Đằng tới luôn, bọn họ mắt mù hay sao mà để thứ cặn bã như vậy đến Hàng Thành!"
Đỗ Khuê gật gật đầu: "Vâng, tôi lập tức đi làm."
Sau đó Đỗ Khuê mang người nhanh chóng rời đi.
Nhưng không ai nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của ông ta và Phá Quân. Vợ chồng Tưởng Nam còn tưởng rằng Đỗ Khuê đang hỏi thăm tình huống hiện trường từ Phá Quân.
"Gì thế này, sao chiến bộ cũng dính vào?" Tưởng Nam hơi nghi hoặc mà nói.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận