Danh sách Chapter

Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Tiêu Vũ Long cùng bốn đại chỉ huy sứ khác đều nhìn về phía Tô Trường Phong.   

“Đại ca, nếu không gi3t chết đám tôm tép này đi, nhìn khó chịu lắm.”  

Tiêu Vũ Long vung chiến đao, tùy tiện nói.  

Lời này vừa nói ra, ba mươi sáu đường chủ sợ tới thiếu chút nữa tè ra......  

Tô Trường Phong nhìn Khâu Thiên Giang, trầm mặc một lát, sau đó nói: "Nể tình ông tự chặt một cánh tay, hôm nay, tôi tha cho ông một mạng.”  

“Bắt đầu từ hôm nay, ông chính là một con chó của Tô Trường Phong tôi.”  

Khâu Thiên Giang thở phào nhẹ nhõm, dập đầu tạ ơn.  

“Cảm ơn Tô tiên sinh, cảm ơn Tô tiên sinh...... Tôi chính là một con chó của ngài, sau này tuyệt đối nghe lời ngài.”  

Lúc này, những người khác ở phía sau ông ta, cũng đều dập đầu theo.  

“Chúng tôi chính là một con chó của Tô tiên sinh......”  

“Gâu gâu gâu, Gâu gâu gâu......”  

“Sau này chúng tôi nhất định sẽ nghe lời......”  

“Cút hết đi." Tô Trường Phong phất phất tay.  

Người của Khâu Thiên Giang như được đại xá, vội vàng đứng lên chạy trối chết. Có mấy đường chủ coi như còn chút nhân nghĩa, đỡ Khâu Thiên Giang đứng dậy, cùng nhau rời đi.  

Máu tươi chảy thành một đường thẳng rất dài....  

“Mọi người cũng đi đi." Tô Trường Phong nói với năm người Tiêu Vũ Long.  

“Đại ca, không thể giữ bọn em ở lại uống một bữa rượu sao?" Tiêu Vũ Long cười hì hì nhìn Tô Trường Phong.  

Tô Trường Phong trừng mắt nhìn hắn: "Uống rượu không thành vấn đề, nhưng uống rượu xong, cậu phải luyện quyền với tôi.”  

“Khụ khụ, thời gian không còn sớm nữa, em phải trở về rồi. Đại ca, em đi trước ha." Nói xong, người này giống như con thỏ, chạy nhanh như chớp.  

Tuy rằng Tiêu Vũ Long là một tên ma vương, nhưng luyện quyền với Tô Trường Phong, cũng chỉ có thể đứng đó chịu ăn đánh mà thôi.  

Rất nhanh, bốn người kia cũng đều dẫn người rời đi.  

Sau đó, Tô Trường Phong mang theo Tô Tô lên xe, cùng Mặc Ảnh rời khỏi cửa sông Thương Giang...  

Đầu ngõ Đồng Lý.  

Tống Thanh Ca đỏ mắt, đứng ở đó, đã đợi gần hai giờ.  

“Mẹ......”  

Khi cô nghe thấy tiếng kêu của Tô Tô, đáy mắt tràn đầy kinh hỉ, nước mắt tràn mi.  

“Tô Tô!”  

Cô vội bước nhanh tới ôm chặt lấy Tô Tô.  

“Thanh Ca.”  

Tô Trường Phong đứng bên cạnh cô, cười cười.  

Tống Thanh Ca hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh: "Anh làm sao đón được Tô Tô về? thế lực Khâu Thiên Giang lớn như vậy, sao có thể chứ?”  

Tô Trường Phong cười cười, "Rất đơn giản, bởi vì, anh là Thương Long Chiến Thần.”  

Tống Thanh Ca lườm hắn một cái, "Em tin anh mới là lạ.”  

"Anh mau nói thật đi, rốt cuộc làm cách nào mà mang Tô Tô trở về?"  

Tô Trường Phong nhìn cô, có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể bịa ra một cái cớ: "Anh may mắn, trên đường vừa vặn đụng phải một đội ngũ đang huấn luyện ở Hàng Thành, là bọn họ giúp anh cứu Tô Tô từ chỗ Khâu Thiên Giang ra.”  

Lần này Tống Thanh Ca lại tin lời hắn nói.  

“May mắn vận khí tốt, nếu không, Tô Tô không biết phải chịu bao nhiêu đau khổ......”  

“Được rồi, chúng ta về nhà thôi." Tô Trường Phong cười cười nói với.  

“Ừ.”  

Sau đó, ba người liền lên xe đi về nhà.  

Nhưng còn chưa ngồi vững mông, điện thoại di động của Tống Thanh Ca đã kêu lên.  

Điện thoại là Tống Thanh Mạn gọi tới.  

“Tống Thanh Ca, bây giờ cô đang ở đâu?”  

“Cô có chuyện gì?" Tống Thanh Ca hỏi lại.  

Tống Thanh Mạn châm chọc cười cười: "Tống Thanh Ca, nhiệm vụ tối hôm qua hoàn thành thế nào a?"  

Mọi người Tống gia, cũng không biết chuyện xảy ra đêm qua, còn tưởng rằng Tống Thanh Ca bồi Tần Nham một đêm.  

“Bà nội bảo cô đến Tống gia, có chút chuyện bà ấy muốn biết, cô đến nhanh lên!”  

Tống Thanh Ca nói: "Biết rồi, tôi lập tức qua đó.”  

Cô biết, chuyện này dù như thế nào, cũng không thể tránh khỏi.  

Cúp điện thoại, vẻ mặt cô lo lắng nhìn Tô Trường Phong.  

“”Trường Phong, anh mang Tô Tô trốn trước đi. Bây giờ em đi tới Tống gia. Tối hôm qua anh đánh Tần tổng, Tống gia hẳn là rất nhanh sẽ tìm anh tính sổ.”  

Tô Trường Phong nói, "Chúng ta cùng nhau tới Tống gia. Tống gia đưa Tô Tô cho Khâu Thiên Giang, anh còn chưa tính sổ với bọn họ.”  

Tống Thanh Ca nhìn về phía Tô Trường Phong, gật đầu đồng ý.  

“Được.”  

Cô cái gì cũng có thể nhịn, nhưng cô không cho phép bọn họ đem Tô Tô ra làm giao dịch...  

Nhà họ Tống.  

“Cũng không biết Tần tổng có hài lòng với biểu hiện của Tống Thanh Ca hay không." Tống Thanh Mạn cười lạnh một tiếng, chơi đùa.  

Tống Thế Ân nhìn về phía lão phu nhân: "Mẹ, để Tống Thanh Ca đi vài đêm nữa đi. Đi thêm vài lần, Tần tổng hẳn là có thể hài lòng rồi.”  

Lão phu nhân gật đầu: "Được, được.”  

"Nhưng mà... Đợi lát nữa Tống Thanh Ca trở về, nếu như không thấy tên nghiệt chủng kia, chúng ta phải làm sao bây giờ?"  

Lão phu nhân hừ một tiếng: "Cái này có gì phải lo lắng. Liền nói với cô ta, chúng ta đưa nó đến nhà trẻ, chỉ có cuối tuần mới có thể về nhà. Cô ta còn có ý kiến gì?”  

“Đúng là gừng càng già càng cay." Ba cha con Tống Thế Ân, nhao nhao giơ ngón tay cái lên.  

“Dù sao, cho dù sau này Tống Thanh Ca biết chân tướng cũng không sao cả. Tô Trường Phong đã bị bắt, chỉ dựa vào một người phụ nữ, có thể gây nên sóng gió gì. Ha ha." Tống Thanh Mạn cười rất vui vẻ.  

Lúc này, Tống gia mọi người còn tưởng rằng Tô Trường Phong bị công an bắt đi bóc lịch trong tù rồi.  

Nhưng mà, vừa lúc này.  

Một thân ảnh xuất hiện trước mắt mọi người Tống gia.  

“Gặp được chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Tô Trường Phong nhìn Tống Thanh Mạn châm chọc nói.  

Khi nhìn thấy người một nhà Tô Trường Phong, mấy người Tống gia đều thay đổi sắc mặt.  

“Tô Trường Phong......? Sao anh lại ra được?”  

Tống Thế Ân kinh hãi nói.  

Tô Trường Phong cười lạnh: "Khiến mọi người thất vọng rồi. Ngô Cương không chỉ không đưa tôi vào tù, mà còn bị cách chức điều tra.”  

“Vớ vẩn! Nhất định là cậu thừa dịp người ta không chú ý chạy ra ngoài!" Tống Thế Ân lấy di động ra,"Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho đội trưởng Ngô, bảo ông ta bắt cậu về.”  

Sau đó, anh liền gọi điện thoại cho Ngô Cương.  

Gần một phút, điện thoại mới được kết nối.  

Không đợi Tống Thế Ân nói chuyện, trong điện thoại, liền truyền đến giọng nói phẫn nộ của Ngô Cương: "Tống Thế Ân, con mẹ nó ông hại tôi thảm rồi!"  

“... Đội trưởng Ngô, ông làm sao vậy?" Tống Thế Ân ngượng ngùng nói.  

Ngô Cương rít gào nói: "Đậu má nhà ông, đều là bởi vì ông bảo tôi đi bắt người, khiến tôi bị khai trừ khỏi ngành, tên khốn nhà ông, về sau đừng để cho tôi nhìn thấy, gặp ông ở đâu tôi đánh ông ở đó!"  

Nói xong, Ngô Cương liền nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.  

Tô Trường Phong nhìn Tống Thế Ân: "Thế nào, tôi không lừa ông chứ?”  

“... "Tống Thế Ân lạnh mặt, vô cùng buồn bực.  

Lão phu nhân nhìn Tô Trường Phong, lạnh lùng nói: "Tô Trường Phong, cậu đến Tống gia làm gì, đến diễu võ dương oai sao?"  

Tô Trường Phong thản nhiên nói: "Đến Tống gia, đương nhiên là tính sổ với các người.”  

Nói xong, hắn đối với ngoài cửa nói: "Thanh Ca, vào đi.”  

Sau đó, Tống Thanh Ca ôm Tô Tô, xuất hiện trước mặt lão phu nhân.  

Khi đám người lão phu nhân nhìn thấy Tô Tô, nhất thời đều biến sắc!  

Nghiệt chủng này, không phải nên ở chỗ Khâu Thiên Giang sao?  

Nhưng mà, lão phu nhân cũng không mở miệng nói ra, chỉ là làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, cố tỏ ra bình thường nhìn Tống Thanh Ca: "Tống Thanh Ca, tối hôm qua có làm cho Tần tổng hài lòng không?"  

Ánh mắt Tống Thanh Ca lạnh như băng, tức giận không có chỗ phát ti3t: "Bà nội, bà nhìn thấy Tô Tô, không kinh ngạc sao?" 
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận