Danh sách Chapter
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Tô Trường Phong bất đắc dĩ nhìn Đổng Oánh một cái, không so đo với bà ta.
Đúng lúc này, một chiếc Rolls-Royce chạy tới.
Nhìn thấy Rolls-Royce, bảo vệ lập tức mở cửa ra, cũng chào một cái. Nhưng chiếc Rolls-Royce lại đậu lại ở cửa ra vào, một bóng người rất có khí chất đi xuống.
Người này không phải ai khác, chính là cậu ba của Tưởng gia - Tưởng Ôn Thư.
"Chị cả, chị đến rồi." Tưởng Ôn Thư nhìn về phía Tưởng Nam, đồng thời ánh mắt cũng quét về phía người nhà của bà.
Khi ông ta nhìn thấy Tống Thế Minh thì hơi nhíu mày. Không nghi ngờ gì nữa, trong lòng ông ta xem thường người anh rể này, chỉ là không lộ rõ ra, nhưng cũng không gọi ông một tiếng anh rể.
"Ôn Thư..." Tưởng Lệ nhìn thấy ông ta thì hơi kích động, dù sao đây cũng là em trai của bà.
Tưởng Ôn Thư gật gật đầu, vẻ mặt lại bình thản như nước.
"Đã đến rồi vào phòng tiếp khách đi. Đừng để mọi người chờ các người."
Nói xong, ông ta xoay người, cùng Đổng Oánh bước lên Rolls-Royce.
Tưởng Lệ không nghĩ tới em trai mình lại lạnh nhạt như vậy, trong lòng khó tránh khỏi hơi mất mát.
Tống Thanh Ca nhìn ra bà đang buồn, đi lên phía trước nói: "Mẹ, đừng suy nghĩ quá nhiều, chúng ta mai vào phòng tiếp khách đi."
Tưởng Lệ gật gật đầu: "Được, đi thôi."
Trên đường đi đến phòng khách, gia đình Tống Thanh Ca đều rất trầm mặc. Người đến từ "Xó xỉnh nào đó" như bọn họ có vẻ không hợp với toà trang viên tráng lệ này.
Lúc này, điện thoại của Tô Trường Phong vang lên.
"Thanh Ca, anh đi nghe điện thoại. Mọi người đi qua trước đi."
Sau đó hắn đi qua một bên nhận máy.
Điện thoại là Cung Đằng gọi tới.
"Anh cả, ngài đến Kim Thành rồi sao?"
Hôm nay trước khi lên đường, Tô Trường Phong đã gửi tin nhắn cho Cung Đằng, nói với anh ta hôm nay hắn sẽ đến Kim Thành.
Tô Trường Phong nói: "Đến rồi, bây giờ tôi đang ở trang viên Tưởng gia Kim Thành chúc thọ cho bà ngoại của vợ tôi. Chờ tôi xong chuyện sẽ nói cho anh biết."
Nói xong hắn liền cúp điện thoại, đuổi theo Tống Thanh Ca.
Người nói vô tâm, nhưng người nghe hữu ý, Cung Đằng bên kia điện thoại lập tức nói với người bên cạnh: "Mau mau, giúp tôi chuẩn bị một phần quà lớn!"
Ở phía trước, Tống Thanh Ca và cha mẹ đi vào phòng tiếp khách. Lúc này, trong phòng khách đã có không ít người.
Khi ba người bọn họ đi vào, mọi ánh mắt trong phòng khách lập tức tập trung trên người bọn họ.
"Dì cả, cậu, chị!" Lâm Mộng Kỳ vui vẻ chạy tới, kéo lấy cánh tay Tống Thanh Ca.
Cả nhà họ đều tại Kim Thành, tất nhiên đã đến từ sớm.
"Dì cả, mẹ con với cậu đã sớm đến, chờ mọi người nửa ngày rồi đấ."
Tưởng Lệ nhìn về phía một người đàn ông trung niên mày kiếm mắt sáng, vẻ mặt có chút kích động.
Người này chính là anh trai của bà —— Tưởng Ôn Võ.
"Anh cả!"
Tưởng Ôn Võ nhìn thấy Tưởng Lệ thì đi tới, trong mắt lộ ra chút dịu dàng: "Tiểu Lệ, đã hơn hai mươi năm anh không gặp em. Em còn khoẻ chứ?"
Đúng lúc này, một chiếc Rolls-Royce chạy tới.
Nhìn thấy Rolls-Royce, bảo vệ lập tức mở cửa ra, cũng chào một cái. Nhưng chiếc Rolls-Royce lại đậu lại ở cửa ra vào, một bóng người rất có khí chất đi xuống.
Người này không phải ai khác, chính là cậu ba của Tưởng gia - Tưởng Ôn Thư.
"Chị cả, chị đến rồi." Tưởng Ôn Thư nhìn về phía Tưởng Nam, đồng thời ánh mắt cũng quét về phía người nhà của bà.
Khi ông ta nhìn thấy Tống Thế Minh thì hơi nhíu mày. Không nghi ngờ gì nữa, trong lòng ông ta xem thường người anh rể này, chỉ là không lộ rõ ra, nhưng cũng không gọi ông một tiếng anh rể.
"Ôn Thư..." Tưởng Lệ nhìn thấy ông ta thì hơi kích động, dù sao đây cũng là em trai của bà.
Tưởng Ôn Thư gật gật đầu, vẻ mặt lại bình thản như nước.
"Đã đến rồi vào phòng tiếp khách đi. Đừng để mọi người chờ các người."
Nói xong, ông ta xoay người, cùng Đổng Oánh bước lên Rolls-Royce.
Tưởng Lệ không nghĩ tới em trai mình lại lạnh nhạt như vậy, trong lòng khó tránh khỏi hơi mất mát.
Tống Thanh Ca nhìn ra bà đang buồn, đi lên phía trước nói: "Mẹ, đừng suy nghĩ quá nhiều, chúng ta mai vào phòng tiếp khách đi."
Tưởng Lệ gật gật đầu: "Được, đi thôi."
Trên đường đi đến phòng khách, gia đình Tống Thanh Ca đều rất trầm mặc. Người đến từ "Xó xỉnh nào đó" như bọn họ có vẻ không hợp với toà trang viên tráng lệ này.
Lúc này, điện thoại của Tô Trường Phong vang lên.
"Thanh Ca, anh đi nghe điện thoại. Mọi người đi qua trước đi."
Sau đó hắn đi qua một bên nhận máy.
Điện thoại là Cung Đằng gọi tới.
"Anh cả, ngài đến Kim Thành rồi sao?"
Hôm nay trước khi lên đường, Tô Trường Phong đã gửi tin nhắn cho Cung Đằng, nói với anh ta hôm nay hắn sẽ đến Kim Thành.
Tô Trường Phong nói: "Đến rồi, bây giờ tôi đang ở trang viên Tưởng gia Kim Thành chúc thọ cho bà ngoại của vợ tôi. Chờ tôi xong chuyện sẽ nói cho anh biết."
Nói xong hắn liền cúp điện thoại, đuổi theo Tống Thanh Ca.
Người nói vô tâm, nhưng người nghe hữu ý, Cung Đằng bên kia điện thoại lập tức nói với người bên cạnh: "Mau mau, giúp tôi chuẩn bị một phần quà lớn!"
Ở phía trước, Tống Thanh Ca và cha mẹ đi vào phòng tiếp khách. Lúc này, trong phòng khách đã có không ít người.
Khi ba người bọn họ đi vào, mọi ánh mắt trong phòng khách lập tức tập trung trên người bọn họ.
"Dì cả, cậu, chị!" Lâm Mộng Kỳ vui vẻ chạy tới, kéo lấy cánh tay Tống Thanh Ca.
Cả nhà họ đều tại Kim Thành, tất nhiên đã đến từ sớm.
"Dì cả, mẹ con với cậu đã sớm đến, chờ mọi người nửa ngày rồi đấ."
Tưởng Lệ nhìn về phía một người đàn ông trung niên mày kiếm mắt sáng, vẻ mặt có chút kích động.
Người này chính là anh trai của bà —— Tưởng Ôn Võ.
"Anh cả!"
Tưởng Ôn Võ nhìn thấy Tưởng Lệ thì đi tới, trong mắt lộ ra chút dịu dàng: "Tiểu Lệ, đã hơn hai mươi năm anh không gặp em. Em còn khoẻ chứ?"
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận