Danh sách Chapter
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Lão phu nhân nhìn cô, lạnh lùng nói: "Tống Thanh Ca, cô dám nói chuyện với tôi như thế sao?”
Tống Thanh Ca nói: "Bà nội, con chỉ muốn hỏi bà một câu, tại sao bà lại đưa Tô Tô đến chỗ Bắc Thiên Vương!"
“Cho dù bà không thích con, không thích Tô Tô, cũng không nên máu lạnh vô tình như vậy! Dù sao nó cũng là cháu ngoại của bà mà.”
“Con đã đồng ý với Tống gia đi gặp Tần Nham, nhưng các người thì sao? Thừa dịp con không có ở đây, lén đưa Tô Tô cho Khâu Thiên Giang để lấy lòng ông ta.”
“Lương tâm mọi người cho chó ăn rồi sao?”
Lúc này, tất cả phẫn nộ Tống Thanh Ca đè nén bao lâu này đều nói ra hết.
Trong phòng trầm mặc vài giây đồng hồ, Tống Khải đứng lên, đi tới trước mặt Tống Thanh Ca, lạnh lùng nói: "Tống Thanh Ca, ngươi có bệnh à, sủa cái gì mà sủa?"
“Đúng vậy, là chúng tôi đem nghiệt chủng này đưa cho Khâu Thiên Giang. Chúng tôi có sai sao?”
"Nếu không phải Tô Trường Phong đắc tội Bắc Thiên Vương, Tống gia sao lại kinh hồn bạt vía như vậy?”
Tô Trường Phong nghe xong những lời này cũng chịu không nỗi nữa nói chen vào.
“Cho nên nói, Tống gia không sai? Đều là chúng tôi sai đúng không?”
Tống Khải hừ một tiếng: "Đương nhiên.”
Đúng lúc đó.
Tô Trường Phong bỗng nhiên nắm lấy cổ Tống Khải, đem hắn nhấc lên giữa không trung.
Cổ Tống Khải bị siết chặt, mặt rất nhanh biến thành màu đỏ tương......
“Tô Trường Phong, cậu làm gì vậy? Buông Tiểu Khải ra!" Đám người lão phu nhân kinh hãi thất sắc.
Tô Trường Phong mặt đầy rét lạnh, sát khí ngút trời: "Hôm nay, tôi tới giết người, các người nói xem muốn chết như thế nào!"
Tay phải hắn hơi dùng lực.
Hai chân Tống Khải đạp thẳng, sắp tắt thở rồi.
“Trường Phong, đừng giết hắn......" Tống Thanh Ca ở một bên vội vàng nói.
Tô Trường Phong lúc này mới buông tay ra, Tống Khải bùm một tiếng, ngã xuống đất.
Hắn há to miệng hô hấp không khí, vừa rồi liền thiếu chút nữa là đi gặp tổ tông nhà họ Tống hàn huyên rồi.
Tử tội có thể miễn, tội sống khó thoát!
Hôm nay, để hắn thay Tống gia tạ tội!
Răng rắc!
Tô Trường Phong một cước đạp lên đùi phải của hắn, xương đùi phải, trong nháy mắt gãy nát bấy!
Không đợi Tống Khải kêu lên thành tiếng, Tô Trường Phong lại một cước!
Răng rắc!
Chân trái của Tống Khải cũng bị hắn đạp nát vụn.
Tống Thanh Ca nói: "Bà nội, con chỉ muốn hỏi bà một câu, tại sao bà lại đưa Tô Tô đến chỗ Bắc Thiên Vương!"
“Cho dù bà không thích con, không thích Tô Tô, cũng không nên máu lạnh vô tình như vậy! Dù sao nó cũng là cháu ngoại của bà mà.”
“Con đã đồng ý với Tống gia đi gặp Tần Nham, nhưng các người thì sao? Thừa dịp con không có ở đây, lén đưa Tô Tô cho Khâu Thiên Giang để lấy lòng ông ta.”
“Lương tâm mọi người cho chó ăn rồi sao?”
Lúc này, tất cả phẫn nộ Tống Thanh Ca đè nén bao lâu này đều nói ra hết.
Trong phòng trầm mặc vài giây đồng hồ, Tống Khải đứng lên, đi tới trước mặt Tống Thanh Ca, lạnh lùng nói: "Tống Thanh Ca, ngươi có bệnh à, sủa cái gì mà sủa?"
“Đúng vậy, là chúng tôi đem nghiệt chủng này đưa cho Khâu Thiên Giang. Chúng tôi có sai sao?”
"Nếu không phải Tô Trường Phong đắc tội Bắc Thiên Vương, Tống gia sao lại kinh hồn bạt vía như vậy?”
Tô Trường Phong nghe xong những lời này cũng chịu không nỗi nữa nói chen vào.
“Cho nên nói, Tống gia không sai? Đều là chúng tôi sai đúng không?”
Tống Khải hừ một tiếng: "Đương nhiên.”
Đúng lúc đó.
Tô Trường Phong bỗng nhiên nắm lấy cổ Tống Khải, đem hắn nhấc lên giữa không trung.
Cổ Tống Khải bị siết chặt, mặt rất nhanh biến thành màu đỏ tương......
“Tô Trường Phong, cậu làm gì vậy? Buông Tiểu Khải ra!" Đám người lão phu nhân kinh hãi thất sắc.
Tô Trường Phong mặt đầy rét lạnh, sát khí ngút trời: "Hôm nay, tôi tới giết người, các người nói xem muốn chết như thế nào!"
Tay phải hắn hơi dùng lực.
Hai chân Tống Khải đạp thẳng, sắp tắt thở rồi.
“Trường Phong, đừng giết hắn......" Tống Thanh Ca ở một bên vội vàng nói.
Tô Trường Phong lúc này mới buông tay ra, Tống Khải bùm một tiếng, ngã xuống đất.
Hắn há to miệng hô hấp không khí, vừa rồi liền thiếu chút nữa là đi gặp tổ tông nhà họ Tống hàn huyên rồi.
Tử tội có thể miễn, tội sống khó thoát!
Hôm nay, để hắn thay Tống gia tạ tội!
Răng rắc!
Tô Trường Phong một cước đạp lên đùi phải của hắn, xương đùi phải, trong nháy mắt gãy nát bấy!
Không đợi Tống Khải kêu lên thành tiếng, Tô Trường Phong lại một cước!
Răng rắc!
Chân trái của Tống Khải cũng bị hắn đạp nát vụn.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận