Danh sách Chapter
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người bạn này lúc trước mở thẩm mỹ viện thiếu tiền, Tống Thanh Ca cho cô ta mượn ba mươi vạn, kéo dài hơn hai năm mới trả, hơn nữa một đồng lãi cô cũng không lấy
Nhưng mà, sau khi nhận được điện thoại của Tống Thanh Ca, cô ta không chỉ không nhớ tình cũ, còn nói móc đả kích Tống Thanh Ca một phen, Tống Thanh Ca tức giận trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó, Tống Thanh Ca lại đi tìm mấy người bạn cũ, đều bị lấy đủ loại cớ để cự tuyệt.
Chạy ở bên ngoài cho tới trưa, một xu cũng không mượn được, còn bị ăn tức vào người.
Trở lại nhà cũ, thể xác và tinh thần Tống Thanh Ca mệt mỏi ngồi ở trên ghế, lâm vào trầm tư.
Quyết định mở công ty này, chẳng lẽ thật sự sai lầm sao?
“Thanh Ca, em về rồi à?" Tô Trường Phong đi tới, bưng tới một đ ĩa hoa quả đã cắt sẵn, đặt ở trước mặt cô.
“Ừ." Tống Thanh Ca gật gật đầu, không nói nhiều.
Tô Trường Phong cười cười, đưa một tấm thẻ hoa văn màu đen cho cô.
“Hả? Có ý gì?" Tống Thanh Ca nghi hoặc nhìn anh.
Tô Trường Phong nói: "Tiền trong này, đủ cho em mở công ty.”
Tống Thanh Ca nói: "Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Tô Trường Phong cười cười kiếm đại một lý do nào đó: "... Em cứ coi như, bên trong là tiền xuất ngũ của anh đi.”
Tống Thanh Ca suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng bình thường trở lại.
Tô Trường Phong làm lính ở chiến bộ sáu năm, hiện tại xuất ngũ, số tiền này chắc chắn không ít.
“Trường Phong, số tiền này, em sẽ trả lại cho anh trong thời gian sớm nhất.”
Tô Trường Phong cười khổ một tiếng: "Chúng ta là người một nhà, không phải sao?”
Trong lòng Tống Thanh Ca ấm áp, gật gật đầu.
“Buổi chiều, anh đi rút tiền với em.” Tô Trường Phong nói.
Tống Thanh Ca lắc đầu.
“Không cần, em tự đi, vừa lúc em còn có chút chuyện khác phải làm.”
Buổi chiều, Tống Thanh Ca cầm tấm thẻ hoa văn màu đen này, đi ngân hàng Hưng Quốc.
Bởi vì đầu giờ chiều, người đến ngân hàng tương đối nhiều. Nếu xếp hàng, chỉ sợ phải đợi ít nhất hai giờ.
Nghĩ đến buổi chiều còn có chuyện khác, Tống Thanh Ca có chút sốt ruột.
Lúc này, cô nhớ tới, Tô Trường Phong đã nói với cô, tấm thẻ này có thể đến cửa sổ VIP rút tiền.
Cô cầm thẻ, đi tới khu VIP bên cạnh.
Bởi vì là cửa sổ VIP, nên bên này rất ít người. Hiện tại phía trước chỉ có một người đang rút tiền mà thôi.
Tống Thanh Ca thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, là không làm trễ hẹn giữa cô và Quách tổng ở trung tâm thương mại Thịnh Hải. Cô hẹn vị Quách tổng này, là chuẩn bị cùng anh ta nói chuyện thuê văn phòng.
Nếu đã quyết định mở công ty, đương nhiên phải chọn nơi làm việc trước.
Vài phút sau, người đàn ông phía trước rút tiền và rời khỏi quầy.
Tống Thanh Ca đi tới.
Nhưng nàng mới vừa đi tới trước cửa sổ, vừa muốn ngồi xuống, lại bị một người chặn lại.
“Khôn thiếu, bên này bên này, mời mời...”
Chỉ thấy, quản lý đại sảnh của Hắc Ti Gia đang dẫn một người đàn ông trẻ tuổi đi tới cửa sổ.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc một thân áo khoác lông chồn, trên cổ đeo dây xích vàng, trên ngón cái đeo nhẫn ngọc, nhìn cũng biết là người có tiền.
"Cô gái này, nhường một chút, không thấy có khách quý đến sao?" nhân viên quầy Hồ Phỉ Phỉ thấy Tống Thanh Ca không có ý nhường, liền mở miệng nói.
Tống Thanh Ca nhíu mày: "Bây giờ hình như là đến phiên tôi rồi?”
Hồ Phỉ Phỉ nhìn cô một cái: "Cô à, hình như cô lầm rồi, rõ ràng tôi thấy Khôn thiếu tới trước.”
“Xin cô đừng chen ngang, làm người cần có có chút tố chất, cám ơn.”
Tống Thanh Ca nhất thời chán nản.
Rõ ràng là cô tới trước, hiện tại lại biến thành không có tố chất chen ngang trước mặt người khác?
“Tôi muốn gặp người phụ trách ngân hàng của cô. Tôi muốn khiếu nại.”
Hồ Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng: "Muốn gặp quản lí ngân hàng chúng tôi đúng không, được, tôi gọi cho cô."

Người bạn này lúc trước mở thẩm mỹ viện thiếu tiền, Tống Thanh Ca cho cô ta mượn ba mươi vạn, kéo dài hơn hai năm mới trả, hơn nữa một đồng lãi cô cũng không lấy
Nhưng mà, sau khi nhận được điện thoại của Tống Thanh Ca, cô ta không chỉ không nhớ tình cũ, còn nói móc đả kích Tống Thanh Ca một phen, Tống Thanh Ca tức giận trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó, Tống Thanh Ca lại đi tìm mấy người bạn cũ, đều bị lấy đủ loại cớ để cự tuyệt.
Chạy ở bên ngoài cho tới trưa, một xu cũng không mượn được, còn bị ăn tức vào người.
Trở lại nhà cũ, thể xác và tinh thần Tống Thanh Ca mệt mỏi ngồi ở trên ghế, lâm vào trầm tư.
Quyết định mở công ty này, chẳng lẽ thật sự sai lầm sao?
“Thanh Ca, em về rồi à?" Tô Trường Phong đi tới, bưng tới một đ ĩa hoa quả đã cắt sẵn, đặt ở trước mặt cô.
“Ừ." Tống Thanh Ca gật gật đầu, không nói nhiều.
Tô Trường Phong cười cười, đưa một tấm thẻ hoa văn màu đen cho cô.
“Hả? Có ý gì?" Tống Thanh Ca nghi hoặc nhìn anh.
Tô Trường Phong nói: "Tiền trong này, đủ cho em mở công ty.”
Tống Thanh Ca nói: "Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Tô Trường Phong cười cười kiếm đại một lý do nào đó: "... Em cứ coi như, bên trong là tiền xuất ngũ của anh đi.”
Tống Thanh Ca suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng bình thường trở lại.
Tô Trường Phong làm lính ở chiến bộ sáu năm, hiện tại xuất ngũ, số tiền này chắc chắn không ít.
“Trường Phong, số tiền này, em sẽ trả lại cho anh trong thời gian sớm nhất.”
Tô Trường Phong cười khổ một tiếng: "Chúng ta là người một nhà, không phải sao?”
Trong lòng Tống Thanh Ca ấm áp, gật gật đầu.
“Buổi chiều, anh đi rút tiền với em.” Tô Trường Phong nói.
Tống Thanh Ca lắc đầu.
“Không cần, em tự đi, vừa lúc em còn có chút chuyện khác phải làm.”
Buổi chiều, Tống Thanh Ca cầm tấm thẻ hoa văn màu đen này, đi ngân hàng Hưng Quốc.
Bởi vì đầu giờ chiều, người đến ngân hàng tương đối nhiều. Nếu xếp hàng, chỉ sợ phải đợi ít nhất hai giờ.
Nghĩ đến buổi chiều còn có chuyện khác, Tống Thanh Ca có chút sốt ruột.
Lúc này, cô nhớ tới, Tô Trường Phong đã nói với cô, tấm thẻ này có thể đến cửa sổ VIP rút tiền.
Cô cầm thẻ, đi tới khu VIP bên cạnh.
Bởi vì là cửa sổ VIP, nên bên này rất ít người. Hiện tại phía trước chỉ có một người đang rút tiền mà thôi.
Tống Thanh Ca thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, là không làm trễ hẹn giữa cô và Quách tổng ở trung tâm thương mại Thịnh Hải. Cô hẹn vị Quách tổng này, là chuẩn bị cùng anh ta nói chuyện thuê văn phòng.
Nếu đã quyết định mở công ty, đương nhiên phải chọn nơi làm việc trước.
Vài phút sau, người đàn ông phía trước rút tiền và rời khỏi quầy.
Tống Thanh Ca đi tới.
Nhưng nàng mới vừa đi tới trước cửa sổ, vừa muốn ngồi xuống, lại bị một người chặn lại.
“Khôn thiếu, bên này bên này, mời mời...”
Chỉ thấy, quản lý đại sảnh của Hắc Ti Gia đang dẫn một người đàn ông trẻ tuổi đi tới cửa sổ.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc một thân áo khoác lông chồn, trên cổ đeo dây xích vàng, trên ngón cái đeo nhẫn ngọc, nhìn cũng biết là người có tiền.
"Cô gái này, nhường một chút, không thấy có khách quý đến sao?" nhân viên quầy Hồ Phỉ Phỉ thấy Tống Thanh Ca không có ý nhường, liền mở miệng nói.
Tống Thanh Ca nhíu mày: "Bây giờ hình như là đến phiên tôi rồi?”
Hồ Phỉ Phỉ nhìn cô một cái: "Cô à, hình như cô lầm rồi, rõ ràng tôi thấy Khôn thiếu tới trước.”
“Xin cô đừng chen ngang, làm người cần có có chút tố chất, cám ơn.”
Tống Thanh Ca nhất thời chán nản.
Rõ ràng là cô tới trước, hiện tại lại biến thành không có tố chất chen ngang trước mặt người khác?
“Tôi muốn gặp người phụ trách ngân hàng của cô. Tôi muốn khiếu nại.”
Hồ Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng: "Muốn gặp quản lí ngân hàng chúng tôi đúng không, được, tôi gọi cho cô."
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận