Danh sách Chapter
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Tống Thanh Ca thiếu chút nữa tức đến choáng váng.
Cô chưa từng thấy phục vụ nào lại lên mặt như vậy, bản lĩnh đổi trắng thay đen, quả thực khiến người ta giận sôi......
“Khôn thiếu, chúng ta không cần để ý tới loại người không có tố chất này, đến đây, ngài ngồi ở đây." Hồ Phỉ Phỉ liếc mắt quyến rũ người thanh niên.
Người thanh niên vốn không chú ý Tống Thanh Ca, nhưng sau khi liếc mắt nhìn thấy Tống Thanh Ca ánh mắt hắn sáng lên.
“Ơ, cô gái này thật xinh đẹp.”
Hắn nhìn về phía Tống Thanh Ca, nghiền ngẫm cười cười: "Mỹ nữ, cô đang cần rút tiền gấp phải không?”
Tống Thanh Ca sửng sốt.
Không nghĩ tới, người này lại hiểu đạo lý như vậy.
“Vậy, cám ơn ngài. Tôi thật sự đang có việc gấp.”
“Không sao, mời." Người thanh niên tuổi khóe miệng giương lên, đáy mắt xẹt qua một tia hài hước.
Tống Thanh Ca bởi vì sốt ruột rút tiền, liền đi tới cửa sổ, ngồi xuống, chuẩn bị lấy thẻ Tô Trường Phong đưa cho cô ra.
Nhưng mà, vừa lúc này.
Một bàn tay to, đột nhiên đặt ở trên đùi Tống Thanh Ca, hơn nữa còn không ngừng vuốt v e......
“Anh làm gì vậy! "Tống Thanh Ca xoạt một cái đứng lên, đẩy tay người thanh niên ra.
Người thanh niên tà mị cười cười, "Phản ứng mạnh như vậy làm gì.”
"Tôi cho cô chen ngang, cô cho tôi sờ, đây không phải là chuyện rất công bằng sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Thanh Ca đỏ bừng: "Vô sỉ!”
Người thanh niên cười hắc hắc, "Tôi vô sỉ thì sao? Quách Khôn tôi thích phụ nữ, muốn thế nào thì thế ấy.”
Nói xong, tay phải của hắn đưa về phía mông Tống Thanh Ca.
“Lưu manh, cút ngay" Tống Thanh Ca đẩy hắn ra, sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
Người thanh niên không để ý, bùm một tiếng, ngã trên mặt đất.
Ôi!
Hắn nhe răng trợn mắt hít vào một hơi, kêu to một tiếng.
“”Khôn thiếu, ngài không sao chứ?" Hồ Phỉ Phỉ vội vàng đi qua, nâng hắn dậy, nhân cơ hội áp sát người vào hắn ta.
Quách Khôn lại không có thời gian để ý tới dáng vẻ câu dẫn của Hồ Phỉ Phỉ, hắn tức giận đi tới trước mặt Tống Thanh Ca trước mặt: "Mụ đàn bà chết tiệt, cô dám đẩy tôi?"
“Biết Quách Khôn tôi là ai không?”
Tống Thanh Ca lạnh lùng nói: "Mặc kệ anh là ai, đều xin anh học cách tôn trọng người khác.”
“Tôn trọng người khác?" Quách Khôn cười lạnh một tiếng.
Đột nhiên.
Hắn giơ tay lên.
Bốp!
Một bạt tai, tát vào mặt Tống Thanh Ca!
“Lão tử không chỉ muốn sờ cô, còn muốn đánh cô! cô có thể làm gì tôi?”
Cô chưa từng thấy phục vụ nào lại lên mặt như vậy, bản lĩnh đổi trắng thay đen, quả thực khiến người ta giận sôi......
“Khôn thiếu, chúng ta không cần để ý tới loại người không có tố chất này, đến đây, ngài ngồi ở đây." Hồ Phỉ Phỉ liếc mắt quyến rũ người thanh niên.
Người thanh niên vốn không chú ý Tống Thanh Ca, nhưng sau khi liếc mắt nhìn thấy Tống Thanh Ca ánh mắt hắn sáng lên.
“Ơ, cô gái này thật xinh đẹp.”
Hắn nhìn về phía Tống Thanh Ca, nghiền ngẫm cười cười: "Mỹ nữ, cô đang cần rút tiền gấp phải không?”
Tống Thanh Ca sửng sốt.
Không nghĩ tới, người này lại hiểu đạo lý như vậy.
“Vậy, cám ơn ngài. Tôi thật sự đang có việc gấp.”
“Không sao, mời." Người thanh niên tuổi khóe miệng giương lên, đáy mắt xẹt qua một tia hài hước.
Tống Thanh Ca bởi vì sốt ruột rút tiền, liền đi tới cửa sổ, ngồi xuống, chuẩn bị lấy thẻ Tô Trường Phong đưa cho cô ra.
Nhưng mà, vừa lúc này.
Một bàn tay to, đột nhiên đặt ở trên đùi Tống Thanh Ca, hơn nữa còn không ngừng vuốt v e......
“Anh làm gì vậy! "Tống Thanh Ca xoạt một cái đứng lên, đẩy tay người thanh niên ra.
Người thanh niên tà mị cười cười, "Phản ứng mạnh như vậy làm gì.”
"Tôi cho cô chen ngang, cô cho tôi sờ, đây không phải là chuyện rất công bằng sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Thanh Ca đỏ bừng: "Vô sỉ!”
Người thanh niên cười hắc hắc, "Tôi vô sỉ thì sao? Quách Khôn tôi thích phụ nữ, muốn thế nào thì thế ấy.”
Nói xong, tay phải của hắn đưa về phía mông Tống Thanh Ca.
“Lưu manh, cút ngay" Tống Thanh Ca đẩy hắn ra, sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
Người thanh niên không để ý, bùm một tiếng, ngã trên mặt đất.
Ôi!
Hắn nhe răng trợn mắt hít vào một hơi, kêu to một tiếng.
“”Khôn thiếu, ngài không sao chứ?" Hồ Phỉ Phỉ vội vàng đi qua, nâng hắn dậy, nhân cơ hội áp sát người vào hắn ta.
Quách Khôn lại không có thời gian để ý tới dáng vẻ câu dẫn của Hồ Phỉ Phỉ, hắn tức giận đi tới trước mặt Tống Thanh Ca trước mặt: "Mụ đàn bà chết tiệt, cô dám đẩy tôi?"
“Biết Quách Khôn tôi là ai không?”
Tống Thanh Ca lạnh lùng nói: "Mặc kệ anh là ai, đều xin anh học cách tôn trọng người khác.”
“Tôn trọng người khác?" Quách Khôn cười lạnh một tiếng.
Đột nhiên.
Hắn giơ tay lên.
Bốp!
Một bạt tai, tát vào mặt Tống Thanh Ca!
“Lão tử không chỉ muốn sờ cô, còn muốn đánh cô! cô có thể làm gì tôi?”
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận