Danh sách Chapter
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Chỉ thấy, tổng trưởng cục công an thành phố Hàng Châu Thái Tuấn, mang theo cục trưởng cục công an Hạ Sa, xuất hiện ở cửa.
Cùng lúc đó, phía trước mặt mấy vị cục trưởng có một người đàn ông đang đứng nhìn về phía hắn.
Thái Tuấn và mấy người bên cạnh đang vô cùng khẩn trương.
"Là ai dẫn người về, không điều tra rõ ràng sao?” Thái Tuấn bước nhanh tới trước mặt Vu Minh Tài, chỉ vào mũi của hắn, mắng.
“Cởi bộ quần áo của tên này ra, cách chức điều tra!”
Vu Minh Tài thật muốn khóc.
“Thái tổng trưởng, tôi làm sai chỗ nào sao? Người phụ nữ này trộm một tấm thẻ đen Văn Long Chí Tôn a......”
“Cậu câm miệng cho tôi!" Thái Tuấn hận không thể tát hắn hai bạt tai.
“Người đâu, mang hắn đi!”
Sau đó, hai người đem Vu Minh dẫn ra ngoài. Vu Minh Tài đáng thương, đến bây giờ cũng không biết, mình rốt cuộc đã làm sai chỗ nào......
“Trường Phong...?" Tống Thanh Ca nhìn thấy Tô Trường Phong, rất nghi hoặc.
"Sao anh biết em bị đưa đến đây?"
Thái Tuấn nhanh chóng cúi đầu xin lỗi Tống Thanh Ca: "Tống tiểu thư, thật sự xin lỗi, là thuộc hạ của tôi không điều tra rõ tình huống, khiến cô sợ hãi rồi.”
“Tôi trịnh trọng xin lỗi cô.”
Sau khi Thái Tuấn nói xong, cục trưởng khu Hạ Sơ đứng phía sau cũng cung kính khom lưng với Tống Thanh Ca.
“Tống tiểu thư, xin lỗi cô! Xin cô tha thứ.”
Lúc này Tống Thanh Ca hoàn toàn mơ hồ...
Bởi vì Thái Tuấn thường xuyên xuất hiện trên TV, cho nên cô dễ dàng nhận ra. Đường đường là tổng trưởng của cục công an Hàng Thành mà cúi đầu xin lỗi một cô gái?
Cho dù là công việc của bọn họ xuất hiện sơ sẩy, cũng không đến mức tổng trưởng cục công an thành phố tự mình đến xin lỗi chứ?
Thấy Tống Thanh Ca không nói chuyện, làm cho Thái Tuấn và mấy người phía sau, mồ hôi lạnh đều chảy xuống.
“Tống tiểu thư, tôi biết cô bị oan, có thể tạm thời không muốn tha thứ cho chúng tôi.”
“Không sao, vốn là chúng tôi làm sai. Chúng tôi vẫn chờ ở đây, mặc cho cô trút giận.”
Tống Thanh Ca thiếu chút nữa hộc máu.
“Không có...... Tôi đã tha thứ cho mọi người.”
“Chỉ là hy vọng lần sau mọi người điều tra rõ tránh bắt nhầm người tốt.”
Thái Tuấn vội vàng nói: "Vâng vâng, chúng ta nhất định làm được.”
Lúc này, Tô Trường Phong vẫn không nói chuyện, đi lên phía trước, sờ sờ má trái sưng đỏ của Tống Thanh Ca.
“Thanh Ca, đau không?”
Tống Thanh Ca tủi thân nhìn hắn, nước mắt tràn mi......
Cô lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười: "Không sao, đã sớm hết đau rồi.”
Đôi mắt Tô Trường Phong lóe lên, nhưng không nói thêm gì.
“Đi thôi, chúng ta về nhà. Chắc Tô Tô đáng sốt ruột chờ chúng ta về.”
“Ừ.”
Cùng lúc đó, phía trước mặt mấy vị cục trưởng có một người đàn ông đang đứng nhìn về phía hắn.
Thái Tuấn và mấy người bên cạnh đang vô cùng khẩn trương.
"Là ai dẫn người về, không điều tra rõ ràng sao?” Thái Tuấn bước nhanh tới trước mặt Vu Minh Tài, chỉ vào mũi của hắn, mắng.
“Cởi bộ quần áo của tên này ra, cách chức điều tra!”
Vu Minh Tài thật muốn khóc.
“Thái tổng trưởng, tôi làm sai chỗ nào sao? Người phụ nữ này trộm một tấm thẻ đen Văn Long Chí Tôn a......”
“Cậu câm miệng cho tôi!" Thái Tuấn hận không thể tát hắn hai bạt tai.
“Người đâu, mang hắn đi!”
Sau đó, hai người đem Vu Minh dẫn ra ngoài. Vu Minh Tài đáng thương, đến bây giờ cũng không biết, mình rốt cuộc đã làm sai chỗ nào......
“Trường Phong...?" Tống Thanh Ca nhìn thấy Tô Trường Phong, rất nghi hoặc.
"Sao anh biết em bị đưa đến đây?"
Thái Tuấn nhanh chóng cúi đầu xin lỗi Tống Thanh Ca: "Tống tiểu thư, thật sự xin lỗi, là thuộc hạ của tôi không điều tra rõ tình huống, khiến cô sợ hãi rồi.”
“Tôi trịnh trọng xin lỗi cô.”
Sau khi Thái Tuấn nói xong, cục trưởng khu Hạ Sơ đứng phía sau cũng cung kính khom lưng với Tống Thanh Ca.
“Tống tiểu thư, xin lỗi cô! Xin cô tha thứ.”
Lúc này Tống Thanh Ca hoàn toàn mơ hồ...
Bởi vì Thái Tuấn thường xuyên xuất hiện trên TV, cho nên cô dễ dàng nhận ra. Đường đường là tổng trưởng của cục công an Hàng Thành mà cúi đầu xin lỗi một cô gái?
Cho dù là công việc của bọn họ xuất hiện sơ sẩy, cũng không đến mức tổng trưởng cục công an thành phố tự mình đến xin lỗi chứ?
Thấy Tống Thanh Ca không nói chuyện, làm cho Thái Tuấn và mấy người phía sau, mồ hôi lạnh đều chảy xuống.
“Tống tiểu thư, tôi biết cô bị oan, có thể tạm thời không muốn tha thứ cho chúng tôi.”
“Không sao, vốn là chúng tôi làm sai. Chúng tôi vẫn chờ ở đây, mặc cho cô trút giận.”
Tống Thanh Ca thiếu chút nữa hộc máu.
“Không có...... Tôi đã tha thứ cho mọi người.”
“Chỉ là hy vọng lần sau mọi người điều tra rõ tránh bắt nhầm người tốt.”
Thái Tuấn vội vàng nói: "Vâng vâng, chúng ta nhất định làm được.”
Lúc này, Tô Trường Phong vẫn không nói chuyện, đi lên phía trước, sờ sờ má trái sưng đỏ của Tống Thanh Ca.
“Thanh Ca, đau không?”
Tống Thanh Ca tủi thân nhìn hắn, nước mắt tràn mi......
Cô lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười: "Không sao, đã sớm hết đau rồi.”
Đôi mắt Tô Trường Phong lóe lên, nhưng không nói thêm gì.
“Đi thôi, chúng ta về nhà. Chắc Tô Tô đáng sốt ruột chờ chúng ta về.”
“Ừ.”
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận