Danh sách Chapter
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không biết lái xe à?” Tưởng Lệ ngồi dưới đất, tức giận nói.
Cửa xe mở ra, một người đàn mặc âu phục giày da đi ra.
“Tính tình chanh chua gớm, tôi còn chưa hỏi bà đấy. Bà không có mắt à, sao không nhìn đường?”
Tưởng Lệ giận tím mặt: "Tôi đi bình thường, là cậu lái xe mà không nhìn.”
Người đàn ông mặc âu phục ra vẻ cười cợt nói: "Tôi cũng lái xe rất bình thường, là do bà đột nhiên xông ra, trách được ai?"
“Bà già à, tôi cảnh cáo bà, trên xe tôi có gắn camera hành trình.”
Tưởng Lệ bị cậu ta cắn ngược lại, giận run lên.
Tính bà ta vốn chua ngoa, làm sao có thể nhịn được.
Bà ta tóm lấy ống quần của người đàn ông mặc âu phục, bắt đầu khóc lóc: “Ai đụng vào cậu, cậu nói cho rõ ràng, ai đụng...?”
Đúng lúc đó.
Có một thanh âm ở bên cạnh hai người vang lên: "Ơ, đây không phải là mẹ vợ Tô Trường Phong sao? Mới sáng sớm đã sủa điên cuồng ở đây, có thể chú ý chút hình tượng hay không?"
Người đàn ông mặc âu phục nhìn thấy người đi tới, ánh mắt sáng ngời: "Cô lớn tới thật đúng lúc, cháu tới đưa đồ ăn cho cô, lại bị bà già này ăn vạ. Mới sáng sớm thật sự là xui xẻo.”
‘Cô lớn’ mà người đàn ông vừa gọi tên là Trương Tứ Hoa, là hàng xóm sát vách nhà cũ Tô Trường Phong, là một người chanh chua, ái mộ hư vinh.
Trương Tứ Hoa đi tới trước mặt người đàn ông, nhìn hắn mới mua Mercedes Benz xe, chậc chậc cảm thán nói: "Bằng Phi, mới mua xe à?”
Người đàn ông bận âu phục tên là Kim Bằng Phi, là một thành phần tri thức.
Chiếc Mercedes GLC này, là anh ta dùng một năm tiền lương và tiền đi vay để mua.
Kim Bằng Phi trên mặt hiện lên vẻ đắc ý: "Cũng không có bao nhiêu tiền, mới hơn năm mươi vạn. Cô lớn, gần đây cháu thăng chức, được đề bạt lên làm quản lý bộ phận vận hành, lương một năm trăm vạn.”
Kỳ thật anh ta đang nói dối, tiền lương mới hơn năm mươi vạn mà thôi.
Ánh mắt Trương Tứ Hoa càng thêm hâm mộ, "Được được, Bằng Phi nhà ta là người có tiền đồ nhất.”
Nói xong, cô ta nhìn về phía Tưởng Lệ: "Bà già, mau đứng lên, đừng ngồi đây giả chết. Có Trương Tứ Hoa tôi ở đây đừng hòng moi được tiền.”
Tưởng Lệ sắp nổi điên.
Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không ăn vạ.
Trương Tứ Hoa cười lạnh hai tiếng: "Còn nói mình không ăn vạ, bà không đi ăn vạ làm sao nuôi sống cả nhà bà?”
"Láng giềng hàng xóm, ai không biết con rể bà ở bên ngoài sáu năm mới về, không có thu nhập, là một tên phế vật ăn bám.”
“Con gái bà cũng không khá hơn bao nhiêu, mở một quán mì nhỏ có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Bà và chồng của bà làm công ở nhà máy, cũng nghèo muốn chết.”
“Cho nên, theo tôi thấy nhà bà chỉ có thể đi ăn vạ người khác mà thôi.”
Nói xong, bà lôi kéo cánh tay Kim Bằng Phi nói: "Bằng Phi, chúng ta không để ý tới bà già này, chúng ta về nhà thôi.”
Nói xong, vẻ mặt Trương Tứ Hoa hưng phấn chui vào trong xe Mercedes.
Kim Bằng Phi quét mắt nhìn Tưởng Lệ, châm chọc cười lạnh hai tiếng, lên xe rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Tưởng Lệ cắn răng, đứng lên, kéo chân bị thương, từng bước từng bước trở về nhà.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Tô Trường Phong đang thu dọn sân, thấy Tưởng Lệ bị thương, vội vàng đi tới đỡ.
Tưởng Lệ nghẹn một bụng tức giận, nhìn thấy Tô Trường Phong, liền chửi xối xả lên người hắn.
"Tô Trường Phong, tại sao lúc trước tôi lại hồ đồ như vậy, gả Thanh Ca cho cậu!"
"Mẹ, mới sáng sớm, mẹ làm sao vậy?"
Nghe được thanh âm chửi bới của bà ta, Tống Thanh Ca và Tống Thế Minh cũng đều đi ra.
Đáy mắt Tưởng Lệ đỏ bừng: "Em bị người ta bắt nạt không nói, còn bị người ta mắng.”
“Cuộc sống này phải sống như thế nào đây!”
Sau đó, bà a đem chuyện vừa rồi, nói cho ba người biết.
Nghe xong, Tống Thanh Ca tức giận đến phát run.
Thật quá đáng rồi.
Tống Thế Minh thở dài, "Vậy thì còn cách nào được, ai bảo người nhà chúng ta đều không có tiền, bị người ta khinh thường chứ.”
Tô Trường Phong nói: "Ba, ba bôi thuốc cho mẹ, con đi tìm bọn họ.”
Nói xong, hắn liền sải bước đi ra ngoài.

“Không biết lái xe à?” Tưởng Lệ ngồi dưới đất, tức giận nói.
Cửa xe mở ra, một người đàn mặc âu phục giày da đi ra.
“Tính tình chanh chua gớm, tôi còn chưa hỏi bà đấy. Bà không có mắt à, sao không nhìn đường?”
Tưởng Lệ giận tím mặt: "Tôi đi bình thường, là cậu lái xe mà không nhìn.”
Người đàn ông mặc âu phục ra vẻ cười cợt nói: "Tôi cũng lái xe rất bình thường, là do bà đột nhiên xông ra, trách được ai?"
“Bà già à, tôi cảnh cáo bà, trên xe tôi có gắn camera hành trình.”
Tưởng Lệ bị cậu ta cắn ngược lại, giận run lên.
Tính bà ta vốn chua ngoa, làm sao có thể nhịn được.
Bà ta tóm lấy ống quần của người đàn ông mặc âu phục, bắt đầu khóc lóc: “Ai đụng vào cậu, cậu nói cho rõ ràng, ai đụng...?”
Đúng lúc đó.
Có một thanh âm ở bên cạnh hai người vang lên: "Ơ, đây không phải là mẹ vợ Tô Trường Phong sao? Mới sáng sớm đã sủa điên cuồng ở đây, có thể chú ý chút hình tượng hay không?"
Người đàn ông mặc âu phục nhìn thấy người đi tới, ánh mắt sáng ngời: "Cô lớn tới thật đúng lúc, cháu tới đưa đồ ăn cho cô, lại bị bà già này ăn vạ. Mới sáng sớm thật sự là xui xẻo.”
‘Cô lớn’ mà người đàn ông vừa gọi tên là Trương Tứ Hoa, là hàng xóm sát vách nhà cũ Tô Trường Phong, là một người chanh chua, ái mộ hư vinh.
Trương Tứ Hoa đi tới trước mặt người đàn ông, nhìn hắn mới mua Mercedes Benz xe, chậc chậc cảm thán nói: "Bằng Phi, mới mua xe à?”
Người đàn ông bận âu phục tên là Kim Bằng Phi, là một thành phần tri thức.
Chiếc Mercedes GLC này, là anh ta dùng một năm tiền lương và tiền đi vay để mua.
Kim Bằng Phi trên mặt hiện lên vẻ đắc ý: "Cũng không có bao nhiêu tiền, mới hơn năm mươi vạn. Cô lớn, gần đây cháu thăng chức, được đề bạt lên làm quản lý bộ phận vận hành, lương một năm trăm vạn.”
Kỳ thật anh ta đang nói dối, tiền lương mới hơn năm mươi vạn mà thôi.
Ánh mắt Trương Tứ Hoa càng thêm hâm mộ, "Được được, Bằng Phi nhà ta là người có tiền đồ nhất.”
Nói xong, cô ta nhìn về phía Tưởng Lệ: "Bà già, mau đứng lên, đừng ngồi đây giả chết. Có Trương Tứ Hoa tôi ở đây đừng hòng moi được tiền.”
Tưởng Lệ sắp nổi điên.
Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không ăn vạ.
Trương Tứ Hoa cười lạnh hai tiếng: "Còn nói mình không ăn vạ, bà không đi ăn vạ làm sao nuôi sống cả nhà bà?”
"Láng giềng hàng xóm, ai không biết con rể bà ở bên ngoài sáu năm mới về, không có thu nhập, là một tên phế vật ăn bám.”
“Con gái bà cũng không khá hơn bao nhiêu, mở một quán mì nhỏ có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Bà và chồng của bà làm công ở nhà máy, cũng nghèo muốn chết.”
“Cho nên, theo tôi thấy nhà bà chỉ có thể đi ăn vạ người khác mà thôi.”
Nói xong, bà lôi kéo cánh tay Kim Bằng Phi nói: "Bằng Phi, chúng ta không để ý tới bà già này, chúng ta về nhà thôi.”
Nói xong, vẻ mặt Trương Tứ Hoa hưng phấn chui vào trong xe Mercedes.
Kim Bằng Phi quét mắt nhìn Tưởng Lệ, châm chọc cười lạnh hai tiếng, lên xe rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Tưởng Lệ cắn răng, đứng lên, kéo chân bị thương, từng bước từng bước trở về nhà.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Tô Trường Phong đang thu dọn sân, thấy Tưởng Lệ bị thương, vội vàng đi tới đỡ.
Tưởng Lệ nghẹn một bụng tức giận, nhìn thấy Tô Trường Phong, liền chửi xối xả lên người hắn.
"Tô Trường Phong, tại sao lúc trước tôi lại hồ đồ như vậy, gả Thanh Ca cho cậu!"
"Mẹ, mới sáng sớm, mẹ làm sao vậy?"
Nghe được thanh âm chửi bới của bà ta, Tống Thanh Ca và Tống Thế Minh cũng đều đi ra.
Đáy mắt Tưởng Lệ đỏ bừng: "Em bị người ta bắt nạt không nói, còn bị người ta mắng.”
“Cuộc sống này phải sống như thế nào đây!”
Sau đó, bà a đem chuyện vừa rồi, nói cho ba người biết.
Nghe xong, Tống Thanh Ca tức giận đến phát run.
Thật quá đáng rồi.
Tống Thế Minh thở dài, "Vậy thì còn cách nào được, ai bảo người nhà chúng ta đều không có tiền, bị người ta khinh thường chứ.”
Tô Trường Phong nói: "Ba, ba bôi thuốc cho mẹ, con đi tìm bọn họ.”
Nói xong, hắn liền sải bước đi ra ngoài.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận