Danh sách Chapter
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Lúc này, Tống Thanh Ca kéo Tô Trường Phong lại: "Trường Phong, chúng ta trở về đi, nếu Quách tổng không muốn gặp chúng ta, chúng ta cũng đừng cưỡng cầu.”
Tô Trường Phong nói: "Không vội, em ở đây chờ một chút, anh đi gọi điện thoại.”
Sau đó, hắn liền đi tới chỗ không người, bấm số điện thoại của Mặc Ảnh.
“Trong vòng hai mươi phút, thu mua trung tâm quốc tế Thịnh Hải.”
“Vâng!”
Nói chuyện điện thoại xong, Tô Trường Phong trở lại cửa.
Quách Khôn cười lạnh hai tiếng: "Sao vậy, muốn hù dọa tôi à? Nhưng ngại quá, hôm nay anh không có cơ hội, người tôi gọi sắp tới rồi.”
Tô Trường Phong nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Lát nữa, tôi sẽ để ba cậu tự mình đánh gãy tay cậu.”
“Anh nói cái gì?" Quách Khôn nhìn hắn như bị bệnh thần kinh, "Con mẹ nó trong đầu anh toàn là phân phải không?
Tô Trường Phong không để ý tới hắn nữa.
Mà đúng lúc này.
Ở cửa ra vào đột nhiên xuất hiện mấy chục đạo thân ảnh khí tức sắc bén ập đến.
Nhìn thấy những người này, ánh mắt Quách Khôn sáng ngời, nghênh đón: "Đao đường chủ, anh đến rồi à!”.
Người cầm đầu, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác, cổ có vết sẹo lớn, có biệt danh là Cuồng Đao, hiển nhiên chính là Đao đường chủ trong miệng Quách Khôn.
Bởi vì Quách Giai Hoài xuất thân từ thế giới ngầm, cho nên bạn bè của Quách Khôn cũng có rất nhiều người từ xuất thân từ đây.
“Khôn thiếu có dặn, Cuồng Đao tôi đương nhiên phải tự mình xuất mã." Cuồng Đao nhìn Quách Khôn: "Nói đi, là ai không có mắt, dám gây phiền phức cho cậu?”
Quách Khôn cười cười, chỉ về phía Tô Trường Phong: "Đao ca, chính là tên khốn này. Cậu giúp tôi chặt anh ta, đem xương thịt anh ta ném lên núi cho chó hoang ăn.”
Cuồng Đao lười nhát không thèm nhìn Tô Trường Phong, "Chỉ là một tên tiểu tạp chủng, cũng dám khiêu chiến với Khôn thiếu, là tự mình muốn chết đừng trách Cuồng Đao tôi.”
“Đem hắn mang đi, chặt.”
Cuồng Đao thản nhiên nói.
Bốn người phía sau, lập tức đi ra ngoài, tay cầm đoản đao, chỉ về phía Tô Trường Phong: "Tự mình cút lại đây!"
Tống Thanh Ca khẩn trương giữ chặt Tô Trường Phong, "Trường Phong... Bây giờ phải làm sao..”
Tô Trường Phong kéo cô ra phía sau, thản nhiên nói: " Một đám rác rưởi, không có gì phải sợ.”
“Con mẹ nó nmayf nói ai là rác rưởi?" Một tên cầm đao giận dữ quát.
Tô Trường Phong nhìn hắn: "Đương nhiên là nói mấy người, chẳng lẽ mấy người không phải là một đám rác rưởi của xã hội?”
“Mẹ kiếp mày!”
Người nọ giận dữ, vung đoản đao lên, giết về phía Tô Trường Phong.
Tô Trường Phong giơ một cước lên!
Bùm!
Tên này giống như là đạn pháo, bị đá bay ra ngoài, đem cửa thủy tinh phía sau đụng nát bấy......
Xì.
Tô Trường Phong nói: "Không vội, em ở đây chờ một chút, anh đi gọi điện thoại.”
Sau đó, hắn liền đi tới chỗ không người, bấm số điện thoại của Mặc Ảnh.
“Trong vòng hai mươi phút, thu mua trung tâm quốc tế Thịnh Hải.”
“Vâng!”
Nói chuyện điện thoại xong, Tô Trường Phong trở lại cửa.
Quách Khôn cười lạnh hai tiếng: "Sao vậy, muốn hù dọa tôi à? Nhưng ngại quá, hôm nay anh không có cơ hội, người tôi gọi sắp tới rồi.”
Tô Trường Phong nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Lát nữa, tôi sẽ để ba cậu tự mình đánh gãy tay cậu.”
“Anh nói cái gì?" Quách Khôn nhìn hắn như bị bệnh thần kinh, "Con mẹ nó trong đầu anh toàn là phân phải không?
Tô Trường Phong không để ý tới hắn nữa.
Mà đúng lúc này.
Ở cửa ra vào đột nhiên xuất hiện mấy chục đạo thân ảnh khí tức sắc bén ập đến.
Nhìn thấy những người này, ánh mắt Quách Khôn sáng ngời, nghênh đón: "Đao đường chủ, anh đến rồi à!”.
Người cầm đầu, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác, cổ có vết sẹo lớn, có biệt danh là Cuồng Đao, hiển nhiên chính là Đao đường chủ trong miệng Quách Khôn.
Bởi vì Quách Giai Hoài xuất thân từ thế giới ngầm, cho nên bạn bè của Quách Khôn cũng có rất nhiều người từ xuất thân từ đây.
“Khôn thiếu có dặn, Cuồng Đao tôi đương nhiên phải tự mình xuất mã." Cuồng Đao nhìn Quách Khôn: "Nói đi, là ai không có mắt, dám gây phiền phức cho cậu?”
Quách Khôn cười cười, chỉ về phía Tô Trường Phong: "Đao ca, chính là tên khốn này. Cậu giúp tôi chặt anh ta, đem xương thịt anh ta ném lên núi cho chó hoang ăn.”
Cuồng Đao lười nhát không thèm nhìn Tô Trường Phong, "Chỉ là một tên tiểu tạp chủng, cũng dám khiêu chiến với Khôn thiếu, là tự mình muốn chết đừng trách Cuồng Đao tôi.”
“Đem hắn mang đi, chặt.”
Cuồng Đao thản nhiên nói.
Bốn người phía sau, lập tức đi ra ngoài, tay cầm đoản đao, chỉ về phía Tô Trường Phong: "Tự mình cút lại đây!"
Tống Thanh Ca khẩn trương giữ chặt Tô Trường Phong, "Trường Phong... Bây giờ phải làm sao..”
Tô Trường Phong kéo cô ra phía sau, thản nhiên nói: " Một đám rác rưởi, không có gì phải sợ.”
“Con mẹ nó nmayf nói ai là rác rưởi?" Một tên cầm đao giận dữ quát.
Tô Trường Phong nhìn hắn: "Đương nhiên là nói mấy người, chẳng lẽ mấy người không phải là một đám rác rưởi của xã hội?”
“Mẹ kiếp mày!”
Người nọ giận dữ, vung đoản đao lên, giết về phía Tô Trường Phong.
Tô Trường Phong giơ một cước lên!
Bùm!
Tên này giống như là đạn pháo, bị đá bay ra ngoài, đem cửa thủy tinh phía sau đụng nát bấy......
Xì.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận