Danh sách Chapter

Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Phá Quân nói xong, Tô Trường Phong và Tống Thanh Ca xem như hoàn toàn biết rõ chân tướng năm đó.

Thì ra, tất cả đều là do Tống gia giở trò. Ha ha, bố trí thật đúng là chu toàn.

Để có được Trường Ca, bọn họ thật sự là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Tô Trường Phong cười lạnh hai tiếng: "Chỉ là, đồ vật của Tô Trường Phong tôi, dễ dàng lấy như vậy sao.”

Tống Thanh Ca hít sâu một hơi: "Nếu có cơ hội, em sẽ đi tìm họ hỏi cho rõ. Mặc kệ dùng biện pháp gì, em cũng phải lấy lại tập đoàn Trường Ca.”

Tô Trường Phong chớp mắt: "Chuyện này để sau hãy nói. Hiện tại chuyện quan trọng nhất là để cho em và Tô Tô dưỡng thương thật tốt. Thân thể tốt, chúng ta mới có tinh lực đấu với ác nhân."

“Thanh Ca, em ở nhà với Tô Tô, anh và Phá Quân ra ngoài bốc thuốc cho em.”

Trong lòng Tống Thanh Ca ấm áp, gật gật đầu: "Được, em nghe lời anh.”

Tô Trường Phong mỉm cười, sau đó mang theo Phá Quân, sải bước rời đi.

Nửa tiếng sau.

Cầm thuốc trở về, Tô Trường Phong nhìn thấy Tống Thanh Ca đang ngồi ngẩn người trước cửa.

“Sao vậy? Thanh Ca, xảy ra chuyện gì sao?”

"Tống Thanh Ca cầm trong tay một tấm thiệp mời, nhìn về phía Tô Trường Phong: "Ngày mai là đại thọ bảy mươi của bà nội em. Tống gia phái người tới thông báo cho em đến tham gia”

Đôi mắt Tô Trường Phong chớp động: "Không phải bà ta đã đuổi em ra khỏi Tống gia rồi sao, vì sao còn muốn mời em tới?"

"Tống Thanh Ca khẽ thở dài một tiếng: "Là bởi vì Khâu Thiên Hải.”

"Bà nội cũng mời Khâu Thiên Hải, muốn em qua đó tiếo ông ta”

Chuyện Khâu Thiên Hải bị giết, bởi vì Bắc Thiên Vương phong tỏa tin tức, cho nên Tống gia cũng không biết. Cho nên lão phu nhân muốn mượn cơ hội đại thọ của mình, lôi kéo làm quen với Khâu Thiên Hải, để nhận được nhiều đơn làm ăn hơn.

Tô Trường Phong cười lạnh, "Khâu Thiên Hải, sợ là không đi được rồi”

“Nhưng mà, thọ yến ngày mai, anh cùng đi với em.”

“Vừa hay, cũng sáu năm rồi anh không gặp người nhà Tống gia. Có rất nhiều chuyện muốn nói chuyện trực tiếp với bọn họi”

Tống Thanh Ca nhìn Tô Trường Phong.

Ánh mắt của hắn tràn đầy cương nghị và tự tin.

“Được, vậy thì tùy anh.”

“Haizz, xem ra, anh phải đi chuẩn bị quà mừng cho bà nội rồi." đôi mắt Tô Trường Phong loe lóe, xoay người rời đi.

Ngày hôm sau, giữa trưa. Biệt thự Tống gia.

Giăng đèn kết hoa, một mảnh tưng bừng, khua chiên múa trống rộn ràng.

Hôm nay là đại thọ bảy mươi của lão phu nhân Tống gia, "Tống gia mời rất nhiều khách quý, lúc này đều đã đến đông đủ

Nhưng duy chỉ thiếu chủ tịch tập đoàn Thiên Hải - Khâu Thiên Hải.

Lão phu nhân ngồi ở trong phòng khách, mặt mũi hồng hào, một đống người đang vây quanh bà ta nịnh hót.

Trước Tống gia, chỉ là một tiểu gia tộc không có chút danh tiếng gì, thậm chí ngay cả top bốn gia tộc ở Hàng Thành cũng không có cửa lọt vào.

Nhưng sau khi cướp tập đoàn Trường Ca, thực lực Tống gia tăng mạnh, trải qua mấy năm kinh doanh, đã tiến vào hàng ngũ top đầu gia tộc ở Hàng Thành.

“Bà nội, đây là trâm Long Phượng cháu trai mua cho bà, chúc bà phúc như Đông Hải." Cháu trai Tống Khải của lão phu nhân dâng lễ vật.

“Bà nội, đây là vòng tay ngọc Hòa Điền cực phẩm cháu gái mua cho bà, chúc bà sống thọ hơn Nam Sơn” Cháu gái "Tống Thanh Mạn cũng dâng lên lễ mừng thọ đã chuẩn bị sẵn.

"Mẹ, đây là Kim Ti Nam Mộc Long con trai chuẩn bị cho mẹ, do đỉnh cấp đại sư ở Đại Hạ chế tạo, vô giá, chúc mẹ vạn

thọ vô cương!”

Các khách khứa ở hiện trường, theo đó cũng vỗ tay tán thưởng.

Hậu bối Tống gia thật sự là có hiếu, làm cho người ta hâm mộ.

Lão phu nhân vẻ mặt vui mừng, cười đến không ngậm miệng lại được.

Được được, đừng đứng nữa, mau tới ngồi đi.

Tống Thế Ân dẫn một trai một gái, lần lượt ngồi ở hai bên lão phu nhân.

“Mẹ, thời gian không còn sớm, tiệc mừng thọ của mẹ chuẩn bị bắt đầu chứ?" Tống Thế Ân ở một bên nhắc nhở.

Bà lão trừng mắt nhìn anh: "Chẳng lế anh không thấy chủ tịch Khâu còn chưa tới sao?”

Tống Thế Ân ngượng ngùng cười: "Đúng đúng, nhưng con nghĩ Khâu tiên sinh sẽ đến ngay.”

Nhưng ngay lúc này.

Một âm thanh cười lạnh, từ cửa truyền đến.

“Hản ta không tới được, mọi người không cần chờ” Xoẹtl

Ánh mắt mọi người, toàn bộ hướng về phía cửa.

Chỉ thấy, Tống Thanh Ca cùng Tô Trường Phong đang đi vào đại sảnh.

Người vừa nói chuyện, chính là Tô Trường Phong.

Trong sảnh mọi người nhìn thấy hai người này, tất cả đều chấn kinh.

“Tô Trường Phong?”

“Cậu...... Sao lại trở về?”

"Tống Thanh Mạn nhìn thấy Tô Trường Phong, giống như là thấy quỷ.

Rõ ràng cô ta đã giả chữ của Tống Thanh Ca cảnh cáo. hẳn, bảo hẳn trong vòng sáu năm không nên trở về Hàng Thành, hẳn sao đã trở lại?

Tô Trường Phong đã trở lại, vậy chuyện bọn họ chiếm tập. đoàn Trường Ca, không phải bại lộ rồi sao...

Mặc dù khiếp sợ nhưng mọi người Tống gia rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

Hản trở về thì có thể như thế nào đây, tập đoàn Trường Ca hiện tại đã biến thành tập đoàn Tống thị, đây là sự thật, ai cũng không thay đổi được.

Huống chỉ, với thực lực hiện tại của Tống gia, muốn đối phó hắn hẳn là rất dễ dàng.

“Tô Trường Phong, anh còn không biết xấu hổ mà trở về?”

“Trốn ở bên ngoài sáu năm, vợ con cũng không cần, làm đàn ông như anh cũng thật giỏi giang. Nếu tôi là anh, tôi sẽ đâm đầu chết quách đi cho rồi!”

Tống Khải cười lạnh châm chọc nói.

Nghe được lời của Tống Khải, khách khứa ở hiện trường cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi.

“Đây không phải là tên phế vật bị Triệu gia dọa chạy sao? Sao hắn lại trở về?”

Có thể là ở bên ngoài lăn lộn không nổi nữa.

Nghe nói năm đó hẳn đắc tội Triệu gia đại thiếu, sợ tới mức trong đêm đó bỏ trốn, ngay cả động phòng cũng không kịp.

“Ha ha...... Thật là một tên phế vật.”

Tống Thế Ân nhìn về phía Tô Trường Phong, ánh mắt chớp động: "Tô Trường Phong, mấy năm nay cậu trốn đi đâu vậy, chúng tôi phái mấy nhóm người đi tìm cậu cũng không tìm được.”

"Cậu trốn cũng thật xa đó, mà tôi nói này, chỉ bằng cậu đào một cái hang trốn vào đó đi, chạy xa như thế làm gì?”

Mỗi câu mỗi từ đều là châm chọc không chút khách sáo.

Tô Trường Phong thản nhiên nói: "Tôi chỉ đi đến biên giới phía Bắc làm lính, không có thời gian trở về.”

"Đi lính?" “Thì ra là giải ngũ trở về." Tống Thế Ân cùng những người Tống gia khác liếc mắt nhìn nhau, vừa rồi trong lòng có chút

lo lắng kia, cũng theo đó tan thành mây khói.

Với thực lực hiện nay của Tống gia, đối phó với một quân sĩ xuất ngũ như hẳn còn đơn giản hơn bóp ch3t một con kiến.

“Đến đây, nói cho mọi người biết, anh ở Bäc cảnh làm đến chức vụ gì?”

“Là binh lính cho heo ăn, hay là binh lính nấu cơm?”

"Tống Khải châm chọc, chọc cho tất cả mọi người đều cười ha ha.

Tô Trường Phong ngẩng đầu nhìn về phía Tống Khải: "Đầu không phải!"

“Vậy rốt cuộc anh làm gì ở Bắc Cảnh? Cậu nói đi." Tống Khải truy vấn.

Đáy mắt Tô Trường Phong hàn quang chớp động: "Ở Bắc cảnh tôi là Thương Long Chiến Thần!"

“Gì cơ?” Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Vài giây trôi qua.

Tất cả đều cười vang lên!
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận