Danh sách Chapter
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Bì Ca nhìn Tô Trường Phong, bỗng nhiên nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng hun khói: "Vợ mày không tệ, chờ tao gi3t chết mày, tao sẽ bảo anh em mang vợ mày tới đây chơi."
Nhưng mà, ngay khi hắn vừa dứt lời!
Chà chà!
Chỉ thấy một đạo tàn ảnh, đột nhiên hiện lên trước mặt anh ta.
Sau đó, cánh tay phải của Bì ca bị một đao chém xuống!
Tê......
A!!
Bì ca nào nghĩ tới, Tô Trường Phong động thủ lại nhanh như vậy! Trong nháy mắt, liền chặt đứt một cánh tay của anh ta.
Nhưng mà Bì Ca nào biết, anh ta lấy an nguy của Tống Thanh Ca ra uy hiếp chính là chạm vào nghịch lân của Tô Trường Phong.
"Hôm nay tao chặt đứt một cánh tay của mày, cho mày nhớ lâu một chút, lần sau thấy Thanh Ca, đi vòng qua cho tao!" Tô Trường Phong cầm đoản đao trong tay, vết máu từ mũi đao chậm rãi chảy xuống.
“Chém chết hắn cho tao!" Bì Ca cắn răng, cố nén đau đớn hét lên.
Chà chà!
Mười mấy thủ hạ của hắn vung đoản đao, giết về phía Tô Trường Phong.
Tuy nhiên.
Một lát sau, đoản đao của bọn họ, đều rơi trên mặt đất đồng thời gân tay và gân chân của mọi người đều bị cắt đứt......
"Mày... mày biết bọn tao là người của ai không?" mặt Bì Ca toát mồ hôi lạnh, lạnh lùng nhìn về phía Tô Trường Phong.
“Liên quan quái gì đến tao.”
Tô Trường Phong vỗ vỗ quần áo.
Vừa rồi một phen ác đấu nhưng trên người hắn một vết máu cũng không dính vào.
“Nói cho mày biết, bọn tao là người của Nam Thiên Vương!”
Hàng Thành thế giới ngầm Nam Thiên Vương!
Tô Trường Phong nở nụ cười.
“Vậy mày đi nói cho ông ta biết đi, nói tao tên là Tô Trường Phong, hoan nghênh ông ta tới tìm tao.”
Nói xong, hắn đẩy cửa ra, xoay người rời đi......
Đối với Tô Trường Phong mà nói, cái gì là Nam Thiên Vương với Bắc Thiên Vương, hết thảy đều là cặn bã.
Bắc Thiên Vương Khâu Thiên Giang, lúc trước không phải cũng hào hùng vạn trượng, muốn giết hắn sao? Nhưng bây giờ, Khâu Thiên Giang còn không phải là một con chó của hắn.
Cửa dinh thự Phúc Ký.
Những người vừa rồi trong phòng, không một ai rời đi.
Ngoại trừ Tống Thanh Ca Cao Lộ và còn có Trương Thành, những người khác đều đang chờ để chê cười Tô Trường Phong.
Tống Thanh Mạn lạnh lùng nói: "Tống Thanh Ca, đừng đợi nữa. Cô mau đi mua quan tài, nhặt xác cho người đàn ông của cô đi.”
Phương Vi cũng nói theo: "Anh ta cho rằng mình là chiến thần sao? Lấy một địch trăm?”
Trương Thả ở một bên, hút xì gà, thản nhiên nói: "Không vội, nhiều nhất là ba phút, nhóm Bì ca có thể ra ngoài.”
Nói xong, anh ta nhìn các cô gái ở hiện trường: "Lát nữa các cô đừng đi vào, tôi đoán anh Bì ít nhất cũng phải lột da hắn ta ra, bên trong chắc sẽ có máu tanh."
Tuy nhiên, hai phút sau.
Đi ra không phải đám người Bì ca, mà là một mình Tô Trường Phong.
“... Mày làm sao đi ra ngoài được!” Trương Thả quá sợ hãi.
“...... Mày...... sao mày không bị thương?” Vưu Hạo Trạch cũng bị dọa.
Mọi người khiếp sợ nhìn Tô Trường Phong.
Nhưng mà, ngay khi hắn vừa dứt lời!
Chà chà!
Chỉ thấy một đạo tàn ảnh, đột nhiên hiện lên trước mặt anh ta.
Sau đó, cánh tay phải của Bì ca bị một đao chém xuống!
Tê......
A!!
Bì ca nào nghĩ tới, Tô Trường Phong động thủ lại nhanh như vậy! Trong nháy mắt, liền chặt đứt một cánh tay của anh ta.
Nhưng mà Bì Ca nào biết, anh ta lấy an nguy của Tống Thanh Ca ra uy hiếp chính là chạm vào nghịch lân của Tô Trường Phong.
"Hôm nay tao chặt đứt một cánh tay của mày, cho mày nhớ lâu một chút, lần sau thấy Thanh Ca, đi vòng qua cho tao!" Tô Trường Phong cầm đoản đao trong tay, vết máu từ mũi đao chậm rãi chảy xuống.
“Chém chết hắn cho tao!" Bì Ca cắn răng, cố nén đau đớn hét lên.
Chà chà!
Mười mấy thủ hạ của hắn vung đoản đao, giết về phía Tô Trường Phong.
Tuy nhiên.
Một lát sau, đoản đao của bọn họ, đều rơi trên mặt đất đồng thời gân tay và gân chân của mọi người đều bị cắt đứt......
"Mày... mày biết bọn tao là người của ai không?" mặt Bì Ca toát mồ hôi lạnh, lạnh lùng nhìn về phía Tô Trường Phong.
“Liên quan quái gì đến tao.”
Tô Trường Phong vỗ vỗ quần áo.
Vừa rồi một phen ác đấu nhưng trên người hắn một vết máu cũng không dính vào.
“Nói cho mày biết, bọn tao là người của Nam Thiên Vương!”
Hàng Thành thế giới ngầm Nam Thiên Vương!
Tô Trường Phong nở nụ cười.
“Vậy mày đi nói cho ông ta biết đi, nói tao tên là Tô Trường Phong, hoan nghênh ông ta tới tìm tao.”
Nói xong, hắn đẩy cửa ra, xoay người rời đi......
Đối với Tô Trường Phong mà nói, cái gì là Nam Thiên Vương với Bắc Thiên Vương, hết thảy đều là cặn bã.
Bắc Thiên Vương Khâu Thiên Giang, lúc trước không phải cũng hào hùng vạn trượng, muốn giết hắn sao? Nhưng bây giờ, Khâu Thiên Giang còn không phải là một con chó của hắn.
Cửa dinh thự Phúc Ký.
Những người vừa rồi trong phòng, không một ai rời đi.
Ngoại trừ Tống Thanh Ca Cao Lộ và còn có Trương Thành, những người khác đều đang chờ để chê cười Tô Trường Phong.
Tống Thanh Mạn lạnh lùng nói: "Tống Thanh Ca, đừng đợi nữa. Cô mau đi mua quan tài, nhặt xác cho người đàn ông của cô đi.”
Phương Vi cũng nói theo: "Anh ta cho rằng mình là chiến thần sao? Lấy một địch trăm?”
Trương Thả ở một bên, hút xì gà, thản nhiên nói: "Không vội, nhiều nhất là ba phút, nhóm Bì ca có thể ra ngoài.”
Nói xong, anh ta nhìn các cô gái ở hiện trường: "Lát nữa các cô đừng đi vào, tôi đoán anh Bì ít nhất cũng phải lột da hắn ta ra, bên trong chắc sẽ có máu tanh."
Tuy nhiên, hai phút sau.
Đi ra không phải đám người Bì ca, mà là một mình Tô Trường Phong.
“... Mày làm sao đi ra ngoài được!” Trương Thả quá sợ hãi.
“...... Mày...... sao mày không bị thương?” Vưu Hạo Trạch cũng bị dọa.
Mọi người khiếp sợ nhìn Tô Trường Phong.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận