Danh sách Chapter
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Tô Trường Phong cười cười: "Lão phu nhân, nếu bà muốn ngồi ở đây cũng không thành vấn đề, nhưng lát nữa, tôi nghĩ bà sẽ tự đi chỗ khác thôi.”
Nói xong, hắn đi qua một bên.
“Ngu ngốc.”
“Não tàn.”
Tống Thanh Mạn và Tống Khải, mỗi người mắng một câu.
“Em thật sự muốn giết hắn ngay bây giờ!" Tống Khải ngồi ở đó, mặt lạnh nói.
Tống Thanh Mạn thì nói: "Em trai, em đừng nóng vội, sau này có rất nhiều cơ hội. Việc hôm nay của chúng ta là xem kịch hay của Tống Thanh Ca.”
Nói xong, cô ta nhìn về phía Tống Thanh Ca.
“Tống Thanh Ca, buổi lễ khai trương này của cô làm sao vậy? Sao lại vắng ngắt như vậy? Chú Phùng, chú Liễu mà cô mời đâu rồi?”
Tống Thanh Mạn nói xong, liền cười khanh khách ra tiếng.
Tống Thanh Ca trong nháy mắt hiểu được.
Thì ra, tất cả đều là do bọn họ ở sau lưng giở trò quỷ.
“Vô sỉ!”
Tống Thanh Mạn cười lạnh một tiếng: "Tống Thanh Ca, đã hơn mười giờ rồi, thời gian không còn sớm nữa, bắt đầu đi, chúng tôi tới tham gia lễ khai chương của cô hẳn cô cảm thấy vinh dự lắm!”
Đám người Phương Vi cũng kêu lên theo: "Bắt đầu đi Tống Thanh Ca, còn chờ gì nữa.”
“Đúng vậy, cô cho rằng còn có ai tới à.”
Lúc này, những nhân viên dưới đài, ai nấy đều mặt mày xám xịt. Bọn họ là nhân viên mới của mậu dịch Trường Ca, công ty mất mặt, bọn họ làm sao vui nổi.
Tống Thanh Ca thở dài một tiếng, "Được, vậy bắt đầu đi.”
Nhưng Tô Trường Phong ở một bên nói: "Không vội, người sắp tới rồi.”
Tống Thanh Ca lắc đầu: "Đừng đợi, nên tới sớm đã tới. Sao lại đợi tới bây giờ.”
Tô Trường Phong lại cười nói: "Chẳng lẽ em chưa nghe nói qua, trò hay đều ở phía sau sao.”
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.
Ngoại trừ đám người Tống Thanh Mạn và Phương Vi ở dưới đài nói mát, hiện trường vẫn vắng vẻ như cũ.
Hậu trường.
Trong lòng Tống Thanh Ca vô cùng tủi thân, vành mắt đều đỏ. Cô vô lực ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa.
Mười giờ tám phút.
Đây mới thật sự là giờ lành.
Mà ngay lúc cả nhà Tống Thanh Ca đều đang tuyệt vọng, bên ngoài, bỗng nhiên dồn dập tiếng bước chân.
Nghe được tiếng bước chân, đám người Tống Thanh Mạn và Phương Vi đều là ánh mắt lóe lên, khóe miệng nhếch lên một tia cười âm hiểm.
“Đây hẳn là bọn họ đến rồi chứ?”
Nhưng mà, người xuất hiện làm cho bọn người chuyên chọc gậy bánh xe há hốc mồm.
Nói xong, hắn đi qua một bên.
“Ngu ngốc.”
“Não tàn.”
Tống Thanh Mạn và Tống Khải, mỗi người mắng một câu.
“Em thật sự muốn giết hắn ngay bây giờ!" Tống Khải ngồi ở đó, mặt lạnh nói.
Tống Thanh Mạn thì nói: "Em trai, em đừng nóng vội, sau này có rất nhiều cơ hội. Việc hôm nay của chúng ta là xem kịch hay của Tống Thanh Ca.”
Nói xong, cô ta nhìn về phía Tống Thanh Ca.
“Tống Thanh Ca, buổi lễ khai trương này của cô làm sao vậy? Sao lại vắng ngắt như vậy? Chú Phùng, chú Liễu mà cô mời đâu rồi?”
Tống Thanh Mạn nói xong, liền cười khanh khách ra tiếng.
Tống Thanh Ca trong nháy mắt hiểu được.
Thì ra, tất cả đều là do bọn họ ở sau lưng giở trò quỷ.
“Vô sỉ!”
Tống Thanh Mạn cười lạnh một tiếng: "Tống Thanh Ca, đã hơn mười giờ rồi, thời gian không còn sớm nữa, bắt đầu đi, chúng tôi tới tham gia lễ khai chương của cô hẳn cô cảm thấy vinh dự lắm!”
Đám người Phương Vi cũng kêu lên theo: "Bắt đầu đi Tống Thanh Ca, còn chờ gì nữa.”
“Đúng vậy, cô cho rằng còn có ai tới à.”
Lúc này, những nhân viên dưới đài, ai nấy đều mặt mày xám xịt. Bọn họ là nhân viên mới của mậu dịch Trường Ca, công ty mất mặt, bọn họ làm sao vui nổi.
Tống Thanh Ca thở dài một tiếng, "Được, vậy bắt đầu đi.”
Nhưng Tô Trường Phong ở một bên nói: "Không vội, người sắp tới rồi.”
Tống Thanh Ca lắc đầu: "Đừng đợi, nên tới sớm đã tới. Sao lại đợi tới bây giờ.”
Tô Trường Phong lại cười nói: "Chẳng lẽ em chưa nghe nói qua, trò hay đều ở phía sau sao.”
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.
Ngoại trừ đám người Tống Thanh Mạn và Phương Vi ở dưới đài nói mát, hiện trường vẫn vắng vẻ như cũ.
Hậu trường.
Trong lòng Tống Thanh Ca vô cùng tủi thân, vành mắt đều đỏ. Cô vô lực ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa.
Mười giờ tám phút.
Đây mới thật sự là giờ lành.
Mà ngay lúc cả nhà Tống Thanh Ca đều đang tuyệt vọng, bên ngoài, bỗng nhiên dồn dập tiếng bước chân.
Nghe được tiếng bước chân, đám người Tống Thanh Mạn và Phương Vi đều là ánh mắt lóe lên, khóe miệng nhếch lên một tia cười âm hiểm.
“Đây hẳn là bọn họ đến rồi chứ?”
Nhưng mà, người xuất hiện làm cho bọn người chuyên chọc gậy bánh xe há hốc mồm.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận