Danh sách Chapter

Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Thịnh Thư Hành nói: "Anh ta đã đến đây mấy lần, hơn nữa nghe nói cũng không chỉ đến chỗ tôi, mà còn tìm người khắp nơi.

Chỉ có điều bây giờ không có mấy người sẽ bằng lòng để ý anh ta.

"
Lộ Kiêu Dương có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ bởi vì những tin tức trên mạng sao?"
Bởi vì cô?
Lộ Kiêu Dương biết mình không được yêu thích, người có quan hệ với cô sẽ rất xui xẻo.

Thịnh Thư Hành nghe xong lời cô nói, nở nụ cười, "Chuyện này có liên quan gì đến cô?"
Khi anh nói đến đây, ánh mắt rất ấm áp.

Căng thẳng trong lòng Lộ Kiêu Dương, lập tức bị anh làm cho tan biến.

Thịnh Thư Hành giải thích: "Không có liên quan gì đến cô, đó là vấn đề của anh ta, anh ta sáng tác những ca khúc ít được chú ý, thì không có thị trường, không ai muốn tiêu tiền vô ích cả.


"
Lộ Kiêu Dương nói: "Thế nhưng, T thần mà em biết, sẽ không bởi vì thị trường mà từ bỏ người có tài.

"
Mặc dù Thịnh Thư Hành cũng là ca sĩ, nhưng cũng nâng đỡ không ít người, đặc biệt là những người có lòng kiên trì, cho dù là những nhạc sĩ không có thị trường, anh ấy cũng sẽ cho cơ hội.

Cũng chính là bởi vì như vậy, Giang Hành mới có thể đến tìm anh hết lần này đến lần khác.

Thịnh Thư Hành nghe Lộ Kiêu Dương nói, cười: "Cô cũng nói, tôi sẽ không bỏ rơi người có tài, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có tài.

"
Ở trong mắt anh, Giang Hành chỉ là người bình thường, có thể đạt trình độ tiêu chuẩn.

Anh ta sáng tác những ca khúc ít được chú ý, nhưng cũng không có nghĩa những thứ ít được chú ý là tốt, cũng có thể là bởi vì anh ta sáng tác không tốt, nên mới không có người thích.

Cho nên, khi Giang Hành đến chỗ anh, còn chưa đạt yêu cầu, tất nhiên anh cũng sẽ không cho cơ hội.

Quan trọng là, cái người Giang Hành này, hiển nhiên chưa hề nhận thức rõ chính mình.

Từ đầu đến cuối, anh ta luôn cảm thấy ca khúc của anh ta không được chấp nhận là bởi vì không phù hợp với xu hướng, chưa bao giờ tin rằng anh ta không được chấp nhận là bởi vì anh ta không làm được tốt nhất.

Trên đời này, thiếu người tài giỏi, nhưng chưa bao giờ thiếu cái loại tự cho là giỏi giang, ăn nằm chờ chết.

Lộ Kiêu Dương dắt A Ly, đi theo Thịnh Thư Hành vào bên trong, dọc đường đi nghe anh nói, nói: "Thì ra là như vậy.

"

Thịnh Thư Hành cười nói: "Nói cho cô biết những điều này, là muốn cô hiểu rõ, không nên đem sự lương thiện của cô, dùng ở nơi không nên dùng.

"
Lộ Kiêu Dương xấu hổ, anh đây là đang ám chỉ chuyện xấu của cô và Giang Hành mà!
Anh ấy cũng biết.

Cô gật đầu lia lịa.

Thịnh Thư Hành nói: "Đem chính mình đẩy lên đầu sóng ngọn gió, mà người khác còn trốn ở phía sau cô sống rất tốt! Người thật sự có chút lương tâm, đều sẽ không chịu nổi việc này!"
Lộ Kiêu Dương nói: "Hóa ra ngài biết những chuyện này à!"
"Tôi có gì mà không biết?" Thịnh Thư Hành bình tĩnh mà nói: "Đến rồi.

"
Anh đẩy cửa đi vào.

Lộ Kiêu Dương đi theo phía sau anh, nói: "Vậy tại sao anh lại nói những việc này với em?"
"Không phải cô nói cô là fan của tôi, cô rất có mắt đấy, coi như là đền đáp đi.

"
Lộ Kiêu Dương: "! "

Người đàn ông này thật sự là rất tự luyến nha!
Thịnh Thư Hành gọi một chị gái nhỏ đến, dẫn Lộ Kiêu Dương đi lòng vòng xung quanh, chị gái nhỏ còn giới thiệu cho cô nơi làm việc của T thần, nơi thu âm, nơi nghỉ ngơi.

Tất cả mọi thứ ở chỗ này đều có chút cũ, Lộ Kiêu Dương mới biết được, những bài hát cô rất yêu thích, đa số đều được tạo ra ở đây.

Cô đi dạo một vòng quay về, thấy Thịnh Thư Hành đang đeo tai nghe, ngồi ở chỗ kia.

Bộ dáng của anh thật sự không giống vẻ tươi sáng rực rỡ như trên sân khấu, ngoại trừ ngũ quan góc cạnh đẹp mắt ra, thoạt nhìn chính là người bình thường, thậm chí ngay cả cách ăn mặc áo phông rộng thùng thình màu đen cũng rất đơn giản.

"T thần.

" Lộ Kiêu Dương nói.

__Hết chương 118__.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận