Danh sách Chapter

Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


"! " Thẩm Trường Hà nghe cô nói, sửng sốt một chút.

Sắc đẹp?
Mê hoặc?
Anh nhìn Lộ Kiêu Dương, bỗng nhiên đưa tay, kéo cánh tay cô lại, Lộ Kiêu Dương thấy anh như vậy, vội đứng thẳng người, tay còn lại của anh đặt ở trên đỉnh đầu cô, chống lên giá đỡ.

Trong mắt mang theo vài phần mong đợi và thấp thỏm.

Anh và cô đã trải qua quãng thời gian tồi tệ nhất, khi đó anh cho rằng cô yêu anh, cho nên dùng hết các loại cách thức muốn giữ cô lại, nhưng lại đổi lấy sự vô tình và chán ghét của cô.

Hôm nay nghe lại cô nói những lời đó, làm sao anh biết lời nào mới là lời nói thật lòng của cô?
Dù sao cô cũng chưa từng thừa nhận rằng cô thích anh.

Cho nên hiện tại, anh cũng không dám xác định trong lời nói của cô có bao nhiêu phần thật giả.

Lộ Kiêu Dương không nhìn anh, chỉ nhìn đi nơi khác, kiêu ngạo nói: "Không có, anh nghe lầm rồi.

"
"Quay lại nhìn anh.

"
Ngữ khí anh rất nghiêm túc, Lộ Kiêu Dương sợ đến mức quay lại nhìn anh.

Hai người cách nhau rất gần, cô chăm chú nhìn anh, bất chợt nghĩ lại, tại sao mình phải sợ anh?
Cô lấy hết dũng khí nói: "Nói chung em chính là nói cho anh biết, em chỉ tùy tiện nói với Annie một chút, anh không nên tưởng thật.

Thực sự, em không thích đi dỗ người khác! Nếu có lần sau, anh cũng đừng mong em sẽ lại tới tìm anh.


"
Mắc cỡ chết nguời!
Thực sự!
Lộ Kiêu Dương cảm thấy mặt mũi của mình đều bị vứt sạch.

Thấy Thẩm Trường Hà nhìn mình, cô cúi đầu, nói: "Em đã nói xong, được rồi, anh có thể đi!"
Rõ ràng là điệu bộ rất kinh hãi, nhưng lại nói rất phách lối.

Thẩm Trường Hà nhìn cô, mong đợi nói: "Vậy em, có một chút thích anh sao? Dù chỉ là một chút thôi cũng được.

"
Cô vẫn luôn rất sĩ diện, thì tính là thích, cũng không thừa nhận.

Anh đã muốn để chính miệng cô nói ra: Cô thích anh.

Lộ Kiêu Dương qua loa nói: "Có thể là có một chút đi.

"
Thẩm Trường Hà ép hỏi: "Một chút là bao nhiêu?"
Cô bị hỏi đến mức không thể chống đỡ được, ngẩng đầu nhìn anh: "Sao anh cứ hỏi nhiều thế! Chính anh không cảm nhận được à! Loại chuyện tỏ tình này không phải là để con trai làm sao? Thế nào, muốn em nói thích anh? Em mới không làm đâu! Em cũng không phải kẻ ngốc.

"
Thẩm Trường Hà nhìn bộ dáng ngoài mạnh trong yếu của cô, lộ ra một nụ cười thoải mái, "Được.

"
Lộ Kiêu Dương nhất thời sửng sốt, "Được cái gì?"
Hình như cô vừa mới nói điều gì đó rất kì lạ.


Thẩm Trường Hà nói: "Đi thôi, trở về rồi nói.

"
Anh nắm cánh tay cô đi ra ngoài!
Từ xưởng ủ rượu đi ra, Lộ Kiêu Dương bị anh nắm tay, mặt trời đã lặn xuống một chút, không còn gay gắt như lúc anh trở lại nữa.

Cô đi theo bên cạnh anh, nhìn đôi tay đẹp mắt kia giờ phút này đang nắm chặt lấy cô, cảm thấy phòng tuyến trong lòng mình, đã từng chút từng chút bị đánh tan.

Rõ ràng đã phủ nhận rất nhiều lần, nhưng cô vẫn không tự chủ được mà thích anh.

Không sai, chính là thích anh!
Khi cái ý nghĩ này hiện ra, nội tâm cô dâng lên một cảm giác ê ẩm mềm mại.

Cô sống mười tám năm, đây là lần đầu tiên, cô nghiêm túc mà thích một người như vậy.

!.

.

Trở lại phòng, Lộ Kiêu Dương đầu óc hỗn loạn, nói với Thẩm Trường Hà: "Em muốn ngủ một giấc.

"
Thẩm Trường Hà nói: "Được.

"
Cô nằm trên giường, anh đưa tay, đắp chăn kín lại cho cô, sau đó dịu dàng nhìn cô.

Bị anh nhìn, Lộ Kiêu Dương có chút xấu hổ, "Em muốn ngủ, anh đi ra ngoài đi.

"
Hiện tại cô muốn bản thân bình tĩnh lại một chút.

Thẩm Trường Hà lại cúi đầu, chóp mũi anh và cô chạm nhau, hai người cách nhau gần như vậy.

( Hết chương).

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận