Danh sách Chapter

Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Nghe giọng nói phờ phạc của cô, giống như nhìn thấy dáng vẻ Lộ Kiêu Dương vì bị mắng mà khổ sở.

Cô ta cũng không cưỡng cầu nữa!
Đợi đến khi Lộ Kiêu Dương chịu đựng không nổi, tự nhiên sẽ đến tìm cô ta.

Cô ta nói: "Cứ như vậy trước đi! Cậu không sao là tốt rồi.

Nghỉ ngơi sớm một chút! Buổi tối đừng thức khuya nhé, ngoan.

"
Câu ngoan cuối cùng này, khiến Lộ Kiêu Dương ghê tởm đến mức, muốn nhanh chóng cúp điện thoại.

Lương Thiến nhìn tên của Lộ Kiêu Dương trên điện thoại, cười cười, Bạch Tuyết ở bên cạnh hỏi: "Chị Thiến, Lộ Kiêu Dương sao rồi?"
Lương Thiến: "Có vẻ không tốt lắm.

"
"Có thể tốt mới lạ!" Bạch Tuyết cười nói: "Hôm nay cô ta mất hết mặt mũi rồi, lúc này chắc là đang khóc đi! Nhưng mà, chẳng lẽ tính tình của cô ta không tốt như vậy, bị người ta mắng liền cam chịu, em nghĩ cái dạng người như vậy, thì có thể làm hại được ai chứ.

"

Lương Thiến nói: "Cô ta được như ngày hôm nay, không phải là vì nhờ có chồng cô ta làm chỗ dựa sao?"
Theo cô ta, Lộ Kiêu Dương căn bản không xứng để nổi tiếng!
Có được ngày hôm nay, tất cả là nhờ công lao của Thẩm Trường Hà.

Cho nên cô ta mới hy vọng, Lộ Kiêu Dương mau chóng ly hôn với Thẩm Trường Hà.

! !.

.

Bạch Tuyết nói: "Nhưng mà, gần đây quan hệ của cô ta và chồng cô ta có phải trở nên tốt lên rồi không?"
"Sao có thể tốt lên được?" Lương Thiến nói: "Chẳng qua hiện tại cô ta ngu ngốc, cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ cần cô ta nhớ lại, lập tức sẽ ly hôn thôi.

"
"Vâng.

" Bạch Tuyết nói: "Vậy nếu như cô ta vĩnh viễn không nhớ lại những chuyện trước kia, vẫn không ly hôn với Thẩm Trường Hà thì sao ạ?"
"Em cảm thấy Thẩm Trường Hà sẽ luôn ở bên cạnh cô ta à? Là một người đàn ông, anh ta sẽ không cho phép trên đầu mình đội nón xanh.

" Dù sao giữa hai người, còn có một tên Giang Hành chen vào, hiện tại Lương Thiến hoàn toàn không lo lắng việc đó.

Bây giờ cô ta chỉ thầm nghĩ muốn dỗ dành Lộ Kiêu Dương cho tốt, để Lộ Kiêu Dương lên tiếng, giúp cô ta đem đại ngôn về đây.

! !.

Buổi sáng, Lộ Kiêu Dương vừa mới thức dậy, từ trên lầu đi xuống, liền nhìn thấy trên bàn trong phòng khách bày một bó hoa tươi.

Cô hỏi: "Đây là gì?"
Người hầu nhìn thấy cô đi xuống, giải thích nói: "Đây là của Lương tiểu thư tặng cho cô, nói là sợ cô buồn rầu, nên đặc biệt đưa đến đây cho cô vui vẻ.

"
"!.


.

" Lộ Kiêu Dương đi tới nhìn thoáng qua tấm thiệp trên bó hoa, là Lương Thiến viết, "Kiêu Dương, buổi sáng tốt lành.

Chuyện đã qua đều là quá khứ, đừng quá đau buồn nhé.

"
Lộ Kiêu Dương giơ tay, ném tấm thiệp vào trong thùng rác, rồi bỏ đi.

Đói bụng quá, muốn ăn cái gì đó.

Người hầu hỏi: "Phu nhân, hoa này, ngài có muốn tôi cắm hoa vào bình giúp ngài không ạ?"
"Ném đi.

" Lộ Kiêu Dương mở ngăn tủ, cầm chiếc ly, uống một hớp nước, lúc đem ly đặt trở lại, nhìn thấy chiếc ly này là của một nhà ba người, một nam một nữ, một cái cho trẻ em.

Trông rất ấm áp.

Không biết tại sao gần đây, cô ở trong căn nhà này đã một thời gian rồi, cô phát hiện nơi này có rất nhiều vết tích sinh hoạt của cô và Thẩm Trường Hà trước kia, thoạt nhìn, trước đây hẳn là đã rất hạnh phúc.

Chẳng qua là, ở giữa không biết đã xảy ra biến cố gì.

Người hầu đem bữa sáng đặt lên bàn cho cô, Lộ Kiêu Dương ngồi trên ghế, nhìn thấy phần bữa sáng dành cho một người, hỏi: "Thẩm tiên sinh đi ra ngoài rồi sao? Hay vẫn chưa dậy?"
"Ngài ấy đi qua cửa hàng rượu bên kia.


"
Người hầu nói: "Mỗi ngày Thẩm tiên sinh thức dậy sẽ ra ngoài xem xét xung quanh.

"
"Anh ấy cũng thật tận tâm!" Lộ Kiêu Dương cảm thán nói: "Đều đã như vậy, sao không nghỉ ngơi cho tốt chứ.

"
Nếu mắt của mình mất đi thị lực, Lộ Kiêu Dương quả thực không thể tin được mình sẽ như thế nào.

Trong lòng không khỏi có chút khâm phục Thẩm Trường Hà.

Người hầu nghe lời nói của cô xong, tự hào nói: "Đó là tất nhiên, Thẩm tiên sinh luôn rất cố gắng, chỉ là bây giờ mỗi ngày cô đều nhìn thấy ngài ấy ở trong nhà, nếu là trước đây!.

.

"
__Hết chương 66__.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận