Danh sách Chapter

Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Quá dài rồi …

Chỉ xa nhau một ngày mà anh còn không chịu được thì …

Anh ngồi một mình hồi lâu, chỗ ngồi bên cạnh bị lõm xuống, kèm theo một câu: “Không vui?”

“Không có.” Anh cúi đầu xuống, giọng nói như bị bóp nghẹt, miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo không nên quá để lộ ra.

Thu Thanh Duy nghĩ rằng có lẽ tháng đó cô ra đi mà không nói lời từ biệt đã khiến anh bị bóng ma tâm lý, liền hứa: “Tôi thực sự chỉ đi làm việc, tôi bảo đảm sẽ trở về.”

Bạc Nguyên Triệt vẫn cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới đưa tay cho cô, bốn ngón tay nắm lại thành nắm đấm, chỉ có ngón út là đứng thẳng.

Thu Thanh Duy hiểu ý cũng đưa ngón út ra cùng anh ngoắt ngoéo: “Như này đã yên tâm chưa.”

Tất nhiên là không thể!

Ngay lúc cô định rút tay ra Bạc Nguyên Triệt dùng sức ôm lấy cô, chợt ngước nhìn lên với một đôi mắt bất an và hỏi: “Có thể kết nối với vị trí, thời gian thực với tôi được không?

Thu Thanh Duy đồng ý: “Nếu điều này có thể khiến anh yên tâm.”

Hai người họ rất nhanh đã tải app xuống.

Nhìn thấy hai chấm đỏ chồng lên nhau trên bản đồ, Bạc Nguyên Triệt cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn một chút.

“Vậy em xong việc thì trở về sớm một chút nhé.”

Anh không biết rằng khi anh nói câu này, cực kì giống với dáng vẻ của một người vợ nhỏ nhắn đợi chồng trở về. Nếu Thu Thanh Duy gật đầu đồng ý, ngay lập tức anh sẽ bỏ lại hết tất cả công việc mà anh đã tích góp được đi đến thành phố Phái cùng cô.

Giống như vậy, anh cũng không biết rằng sự say mê của Thu Thanh Duy đối với anh là duy nhất.

Máy bay tư nhân hạ cánh xuống thành phố Phái.

Thu Thanh Duy bước xuống máy bay, nhìn thành phố xa cách đã lâu, cô lấy lại bình tĩnh lại và bước xuống.

Ở lối ra, cô nhìn thấy thư ký Chu đã đợi từ lâu, lịch sự gật đầu với ông ấy rồi cúi người lên xe.

"Đã làm phiền anh rồi Thư ký Chu."

“Tôi rất vui được phục vụ cho tiểu thư.” Sau khi đưa tài liệu đã phân loại cho cô xem, Thư ký Chu lên xe, quay lại từ ghế lái phụ ở phía trước hỏi: “Bây giờ cô đi đâu?

"Thời gian rất quý giá, đến thẳng công ty đi."

Thấy cô đưa tay xoa xoa tâm mi, thư ký Chu không nhịn được nói: "Cô không muốn nghỉ ngơi một chút sao? Cô vừa xuống máy bay mà."

Nghĩ rằng ở thành phố Lạc vẫn còn có một yêu tinh dính người đang chờ cô, Thu Thanh Duy chỉ muốn giải quyết sự việc càng sớm càng tốt: "Không cần, tôi có nghỉ ngơi trên máy bay rồi."

Đã như vậy rồi, thư ký Chu cũng không khuyên cô nữa. Trên đường đến Thu thị, ông ấy đã báo cáo cho cô biết hết mọi tình hình xảy ra ở thành phố Phái gần đây.

Nghe ông ấy nói đến Lục Cảnh Thâm, Thu Thanh Duy hơi sững người, nhớ lại hot search gần đây: "Vụ tự tử của Lục Cảnh Thâm có phải là một mánh lới quảng cáo vô đạo đức của giới truyền thông không?"

"Chuyện này..." Thư ký Chu liếc nhìn vẻ mặt của cô: "Không phải là một mánh lới quảng cáo đâu, Lục Cảnh Thâm thực sự đã tự sát. Mới đêm trước khi cô xác nhận chẩn đoán nhầm, anh ta đã uống thuốc và phóng hỏa đốt biệt thự Phong Lam."

Thu Thanh Duy im lặng một lúc, rồi hỏi: "Anh ta chết chưa?"

Thư ký Chu do một tay ông Thu nuôi dưỡng, có thể coi như là một nửa người nhà họ Thu, đương nhiên là rất ghét Lục Cảnh Thâm người tìm mọi cách để làm tổn thương cô chủ, vì vậy ông ấy rất nuối tiếc nói: "Không có, bảo vệ tuần tra đã phát hiện ra ngay và đã nhanh chóng cứu anh ta rồi đưa đi bệnh viện rồi, hiện tại anh ta cũng đã xuất viện rồi.”

Thu Thanh Duy thầm than, quả nhiên không hổ danh là con ruột của tác giả, muốn chết thì cũng có người cứu anh ta trở về, xem ra giao thủ với anh ta cũng có chút khó khăn đây.

Thư ký Chu nghĩ ra tới gì đó, nói thêm một câu: "Mặc dù người chưa chết, nhưng phần lớn biệt thự Phong Lam đã bị cháy rụi. Phải mất ít nhất vài tháng mới sửa chữa xong, vì vậy tôi đã sắp xếp ổn thỏa một chỗ ở khác cho cô rồi."
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận