Danh sách Chapter
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Người trong phòng hội nghị từng người nối tiếp nhau đi qua anh ta, đều cảm thấy ngại ngùng thay anh ta, Lục Cảnh Thâm vậy mà không cảm nhận được gì, nỗi sợ hãi của việc mất đi Niệm Niệm khiến anh ta buông bỏ tất cả, không còn dáng vẻ cao lãnh lúc trước, đến mạng anh ta cũng không cần thì còn cần mặt mũi làm gì nữa?
Định thần lại, anh ta quay người chạy theo hướng Thu Thanh Duy rời đi, lớn giọng gọi tên cô: “Niệm Niệm!”
Nhân viên ở hành lang dần dần dừng lại xem trò vui, bước chân của Thu Thanh Duy vẫn không dừng lại.
“Niệm Niệm! Em quay đầu nhìn anh!” Lục Cảnh Thâm nói xong cũng không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh, cứ thế mà quỳ xuống, đôi mắt nhấp nháy, giọng nói khàn khàn kèm theo sự run rẩy giữ chân cô: “Cầu xin em cho anh thêm một cơ hội! Anh sẽ quỳ ở đây cho đến khi em đồng ý thì thôi!”
Thu Thanh Duy vẫn không động lòng, thư ký Chu không nhịn được mà quay đầu nhìn rồi kinh ngạc cảm thán: “Anh ta thật sự quỳ rồi!”
Cùng ở Thu thị, cho dù thư ký Chu không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn không thể không cùng Lục Cảnh Thâm làm việc, ông ấy biết người đàn ông này vô cùng kiêu ngạo, vốn nghĩ rằng dỗ dành phụ nữ là sự nhân nhượng lớn nhất của anh ta rồi, thật không thể ngờ vậy mà lại có thể ở trước mặt rất nhiều người quỳ xuống vì tiểu thư!
Những nhân viên khác còn kinh ngạc hơn ông ấy.
Từ sau khi chuyện náo động ở hôn lễ hồi tháng bảy, mọi hành động của Lục Cảnh Thâm đều vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Khi anh ta cùng Nghê San hẹn hò, anh ta cũng đặt sự nghiệp lên hàng đầu, tham vọng không chỉ dừng lại ở chức tổng giám đốc Thu thị, chỉ là sau khi sự thật được đưa ra ánh sáng, anh ta đều bỏ qua tất cả công việc đi khắp nơi tìm Thu Niệm, thậm chí còn phóng hỏa tự tử khi tưởng cô đã chết.
Nếu so sánh, một chút sủng ái mà anh ta đã từng cho Nghê San căn bản không đáng để nhắc tới.
Có những nữ nhân viên mềm lòng không chịu được đã thay Thu Thanh Duy tha thứ cho anh ta, dù gì người trong giới thượng lưu giống như Lục Cảnh Thâm, phụ nữ muốn chiếm được anh ta nhiều không đếm xuể, anh ta làm sao có thể một mình đối phó với trăm phương ngàn kế được.
Ngược lại nhân viên nam cho rằng Lục Cảnh Thâm chẳng qua chỉ là phạm lỗi mà bất cứ người đàn ông nào cũng phạm phải, chỉ cần đến cuối cùng vẫn quay về nhà thì nên tha thứ. Huống hồ đầu gối đàn ông là vàng, anh ta đến lòng tự tôn cũng đã buông bỏ, còn cần chịu đựng đến bước nào nữa mới có thể thành công?
Tất cả người ở hành lang đều đang đợi câu trả lời của Thu Thanh Duy.
Đáng tiếc, mong muốn cùng nhau đến cục dân chính để đăng ký kết hôn lại của anh ta không thể trở thành sự thật, Thu Thanh Duy trước khi bước vào phòng của tổng giám đốc liền dừng bước, nghiêng đầu nhìn lướt qua Lục Cảnh Thâm, không thể tìm thấy một tia cảm động trong ánh mắt, cho dù có thì cũng chỉ là sự chế nhạo mỉa mai.
Cô nhẹ nhàng nói một câu: “Vậy thì cứ quỳ ở đấy đi, đừng đứng lên nữa.”
Ngay lúc ấy tại thành phố Lạc.
Bạc Nguyên Triệt ngồi trong phòng thu âm, nhạc nền đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, vậy mà anh vẫn chậm chạp không mở miệng hát lấy một chữ.
Anh ngồi trên chiếc ghế cao, nhìn chằm chằm vào hai dấu chấm đỏ xa xăm trên màn hình điện thoại, biểu cảm nôn nóng.
Chỉ là mới không gặp mấy tiếng mà anh lại muốn nhìn thấy cô rồi …
Anh vò vò tóc, cảm thấy như thế này chắc chắn sẽ làm phiền đến cô, liền cố gắng nhẫn nhịn cảm giác muốn gửi tin nhắn cho cô, nhìn chằm chằm vào định vị của cô mà ngơ ngẩn.
Tiểu Duy sau khi xuống máy bay thì liền đi thẳng đến tập đoàn Thu Thị, nhìn dáng vẻ thì có lẽ đúng như những gì cô ấy nói, là người của Thu Thị, vẻ ngoài của cô ấy chắc chắn là vô địch trong công ty rồi.
Vì gia cảnh, anh thật ra không không thích cùng với tư bản kết giao, nhưng nếu như là Tiểu Duy anh liền không nhịn được mà tưởng tượng ra dáng vẻ cô chỉ đạo cấp dưới về cách ăn mặc của họ.
Định thần lại, anh ta quay người chạy theo hướng Thu Thanh Duy rời đi, lớn giọng gọi tên cô: “Niệm Niệm!”
Nhân viên ở hành lang dần dần dừng lại xem trò vui, bước chân của Thu Thanh Duy vẫn không dừng lại.
“Niệm Niệm! Em quay đầu nhìn anh!” Lục Cảnh Thâm nói xong cũng không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh, cứ thế mà quỳ xuống, đôi mắt nhấp nháy, giọng nói khàn khàn kèm theo sự run rẩy giữ chân cô: “Cầu xin em cho anh thêm một cơ hội! Anh sẽ quỳ ở đây cho đến khi em đồng ý thì thôi!”
Thu Thanh Duy vẫn không động lòng, thư ký Chu không nhịn được mà quay đầu nhìn rồi kinh ngạc cảm thán: “Anh ta thật sự quỳ rồi!”
Cùng ở Thu thị, cho dù thư ký Chu không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn không thể không cùng Lục Cảnh Thâm làm việc, ông ấy biết người đàn ông này vô cùng kiêu ngạo, vốn nghĩ rằng dỗ dành phụ nữ là sự nhân nhượng lớn nhất của anh ta rồi, thật không thể ngờ vậy mà lại có thể ở trước mặt rất nhiều người quỳ xuống vì tiểu thư!
Những nhân viên khác còn kinh ngạc hơn ông ấy.
Từ sau khi chuyện náo động ở hôn lễ hồi tháng bảy, mọi hành động của Lục Cảnh Thâm đều vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Khi anh ta cùng Nghê San hẹn hò, anh ta cũng đặt sự nghiệp lên hàng đầu, tham vọng không chỉ dừng lại ở chức tổng giám đốc Thu thị, chỉ là sau khi sự thật được đưa ra ánh sáng, anh ta đều bỏ qua tất cả công việc đi khắp nơi tìm Thu Niệm, thậm chí còn phóng hỏa tự tử khi tưởng cô đã chết.
Nếu so sánh, một chút sủng ái mà anh ta đã từng cho Nghê San căn bản không đáng để nhắc tới.
Có những nữ nhân viên mềm lòng không chịu được đã thay Thu Thanh Duy tha thứ cho anh ta, dù gì người trong giới thượng lưu giống như Lục Cảnh Thâm, phụ nữ muốn chiếm được anh ta nhiều không đếm xuể, anh ta làm sao có thể một mình đối phó với trăm phương ngàn kế được.
Ngược lại nhân viên nam cho rằng Lục Cảnh Thâm chẳng qua chỉ là phạm lỗi mà bất cứ người đàn ông nào cũng phạm phải, chỉ cần đến cuối cùng vẫn quay về nhà thì nên tha thứ. Huống hồ đầu gối đàn ông là vàng, anh ta đến lòng tự tôn cũng đã buông bỏ, còn cần chịu đựng đến bước nào nữa mới có thể thành công?
Tất cả người ở hành lang đều đang đợi câu trả lời của Thu Thanh Duy.
Đáng tiếc, mong muốn cùng nhau đến cục dân chính để đăng ký kết hôn lại của anh ta không thể trở thành sự thật, Thu Thanh Duy trước khi bước vào phòng của tổng giám đốc liền dừng bước, nghiêng đầu nhìn lướt qua Lục Cảnh Thâm, không thể tìm thấy một tia cảm động trong ánh mắt, cho dù có thì cũng chỉ là sự chế nhạo mỉa mai.
Cô nhẹ nhàng nói một câu: “Vậy thì cứ quỳ ở đấy đi, đừng đứng lên nữa.”
Ngay lúc ấy tại thành phố Lạc.
Bạc Nguyên Triệt ngồi trong phòng thu âm, nhạc nền đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, vậy mà anh vẫn chậm chạp không mở miệng hát lấy một chữ.
Anh ngồi trên chiếc ghế cao, nhìn chằm chằm vào hai dấu chấm đỏ xa xăm trên màn hình điện thoại, biểu cảm nôn nóng.
Chỉ là mới không gặp mấy tiếng mà anh lại muốn nhìn thấy cô rồi …
Anh vò vò tóc, cảm thấy như thế này chắc chắn sẽ làm phiền đến cô, liền cố gắng nhẫn nhịn cảm giác muốn gửi tin nhắn cho cô, nhìn chằm chằm vào định vị của cô mà ngơ ngẩn.
Tiểu Duy sau khi xuống máy bay thì liền đi thẳng đến tập đoàn Thu Thị, nhìn dáng vẻ thì có lẽ đúng như những gì cô ấy nói, là người của Thu Thị, vẻ ngoài của cô ấy chắc chắn là vô địch trong công ty rồi.
Vì gia cảnh, anh thật ra không không thích cùng với tư bản kết giao, nhưng nếu như là Tiểu Duy anh liền không nhịn được mà tưởng tượng ra dáng vẻ cô chỉ đạo cấp dưới về cách ăn mặc của họ.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận