Danh sách Chapter

Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Cố Trì đón lấy, cảm ơn một tiếng, đợi sau khi thư ký Chu rời đi, mới đỡ Thu Thanh Duy đến ghế sofa ngồi xuống.

“Em sao vậy?” Anh ấy nói xong liền đưa khăn tay sạch sẽ cho cô, ánh mặt lộ ra sự nghi ngờ.

Thu Thanh Duy cảm ơn ý tốt của anh ấy nhưng không nhận, tự mình lau đi nước mắt, dùng âm thanh cuối cùng cũng tìm lại được nói với anh ấy: “Em cũng không rõ, vừa rồi giống như bị cái gì khống chế, không nói ra thành lời.”

Im lặng một hồi, cô nói tiếp: “Trước đây tình huống tương tự cũng từng xảy ra.”

Cố Trì: “Em nói ra xem thử.”

Thu Thanh Duy đem thời gian và tình huống hai lần trước xảy ra kể với anh ta, Cố Trì nhớ lại một phen, sắc mặt đột nhiên thay đổi, anh ấy nhìn chằm vào Thu Thanh Duy một hồi lâu, mới mở miệng, nói với em ấy: “Lần đầu xảy ra là khi anh nói với Lục Cảnh Thâm chuyện em bị bệnh nan y, lần thứ hai là Lục Cảnh Thâm tự sát.”

Đáp án nhanh chóng được sáng tỏ, Thu Thanh Duy với anh ta đồng thanh kêu lên: “Vì vậy … tình cảm còn sót lại trong thân thể này vẫn chưa biến mất?”

Sau khi phát hiện ra chuyện này Thu Thanh Duy cũng không có mấy ngạc nhiên, dù sao Thu Niệm mới là chủ nhân thực sự của thân thể này, lại yêu cố chấp Lục Cảnh Thâm như vậy, mặc dù linh hồn biến mất, việc còn sót lại chút tình cảm cũng là điều hiển nhiên.

Cố Trì đem trà nóng đưa cho cô, Thu Thanh Duy uống hai ngụm, dạ dày dần ấm lên, cơ thể cũng theo đó cũng trấn tĩnh lại.

“Vừa rồi cảm ơn anh, nếu không phải anh phản ứng nhanh, thì lúc đó khiến Lục Cảnh Thâm đắc ý rồi, em cũng không nghĩ Thu Niệm lại cố chấp đến mức này.”

Cô nói xong nhất thời có chút hối hận, bởi vì người đàn ông trước mặt, tuy rằng đã cố dùng lực đè nén che dấu, sự khổ sở dưới đáy mắt đã bán đứng anh ấy.

Cho dù Lục Cảnh Thâm đã làm bao nhiêu chuyện sai trái, Thu Niệm vẫn là một mực yêu anh ta như trước. Điều này khiến người vẫn luôn đè nén tình cảm với cô ấy như Cố Trì sẽ cảm thấy như thế nào?

“Xin lỗi.” Cô đặt ly trà xuống: “Sau này em sẽ chú ý, sẽ không có chuyện như hôm nay xảy ra nữa.”

Đó không phải là điều cô có thể kiểm soát được,

Cố Trì chua xót nhắm mắt lại: “Chuyện này không liên quan đến em, không cần xin lỗi.”

Bầu không khí có chút nặng nề.

Cố Trì chậm rãi mở mắt, đổi đề tài nói chuyện: “Không nói chuyện này nữa, có thể nói cho anh biết chuyện hiện tại là như thế nào?”

Thu Thanh Duy kể cho anh ta nghe chuyện chẩn đoán sai: “Em vốn dĩ định tự xử lý xong mớ hỗn độn của Thu thị bên này rồi đi tìm anh, nhưng không ngờ tin tức đến bọn anh nhanh như vậy.”

“Dù sao cũng là chuyện của Niệm Niệm …” Cố Trì nói xong rũ mắt xuống, khuôn mặt phảng phất tia lạnh lẽo, tất cả đều thể hiện lên nỗi cô đơn.

Nhất thời Thu Thanh Duy không biết an ủi như thế nào, đành chỉ im lặng.

Sau đó hai người nói về chuyện trên thương trường một hồi, nghe nói cô dự định tiếp nhận Thu thị, ngày đêm đang tìm hiểu tình hình công ty, Cố Trì suy tư một lát nói: “Chuyện quản lý không phải một sớm một chiều là có thể học được, nếu em tin tưởng anh, anh cũng có thể giúp em.”

Lúc trước không nghĩ chuyện chẩn đoán bệnh sẽ bị sai, Thu Thanh Duy chỉ nghĩ đến việc giao công ty lại cho Cố Trì, sau đó lại sợ rằng liệu có xúc phạm hay là truyền ra ngoài những điều không hay.

Những lời thị phi đối với anh ấy không tốt, bèn từ bỏ ý định. Lúc này nghe anh ấy chủ động nhắc đến, thật sự vui mừng mà đáp lại: “Thật ra, trong khoảng thời gian này em đã bù đắp được phân nửa nhưng vẫn có nhiều khoản vẫn mơ hồ, anh có thể ra tay giúp đỡ thật sự giải quyết vấn đề cấp bách.”

“Anh rất sẵn sàng giúp đỡ.” Cố Trì dịu dàng nói cười, chợt ánh mắt trở nên xa xăm, thì thào nói một câu: “Suy cho cùng cũng là tâm huyết của Thu Niệm, là công ty của nhà Niệm Niệm.”

Bỏ lỡ một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa như vậy, Thu Danh Duy thật lòng cảm thấy tiếc nuối cho Thu Niệm.

Lúc này, dưới tòa cao ốc Thu thị.

Lục Cảnh Thâm bị bảo vệ đưa ra ngoài một cách thô bạo, anh ta ngã ngồi xuống đất, không vội đứng dậy rời đi, mà ngửa đầu nhìn tầng trên cùng của Thu thị hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi.

Trước khi bị bảo vệ đưa đi, anh hỏi Niệm Niệm có phải một chút cũng không yêu anh nữa hay không, anh hỏi hai lần cô cũng không trả lời, điều này có nghĩa là cô thực sự vẫn yêu anh sâu đậm?

Kiểu nhận thức thế này khiến anh ta dễ chịu hơn nhiều, anh ta đưa tay lên che đi nửa khuôn mặt, biểu cảm tựa như vừa khóc vừa cười.

Anh ta biết, anh ta cùng Niệm Niệm vướng mắc yêu hận nhiều năm như vậy, sớm đã không thể tách rời được, cả đời này, bọn họ nhất định phải ở cùng một chỗ với nhau.

Chỉ là đáng hận Cố Trì ở trong đó làm loạn, nếu không vừa rồi anh ta và Niệm Niệm có lẽ sớm giải quyết xong những khúc mắc trước đây, quay trở lại bình thường với nhau rồi.

Nghĩ đến đây, mặt anh ta nhuốm đậm một màn sương mù.

Anh ta quyết định sẽ không bỏ qua cho Cố Trì, không bỏ qua cho nhà họ Cố! Niệm Niệm là của anh ta, chỉ có thể là của anh ta.
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận