Danh sách Chapter
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
“Tôi mua chuộc người ở bên trong?” Cô cười khẽ, phủ nhận nói: “Cô ta làm chuyện sai lầm thì sẽ có pháp luật xử lý, tôi không có lý do gì để làm những chuyện vô vị như vậy, cô hiểu nhầm rồi.”
Quan Doanh không tin: “Tôi khinh! Ở thành phố Phái ai mà không biết cô yêu Lục Cảnh Thâm tha thiết chứ. Lúc trước cô đố kị San San và anh ấy ở bên nhau, cô đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu xa, sự việc lần này chính vừa nhìn chính là bút tích của cô! Đừng hòng phủ nhận!”
Bận rộn suốt cả một đêm, hiện tại cả người Thu Thanh Duy mệt mỏi rã rời, thật là không có thì giờ để cùng một người phụ nữ thần kinh ở đây nói chuyện vớ vẩn. Cô lười biếng ngáp một cái, nhẹ giọng nói: “Nếu cô đã chắc chắn như vậy, vậy đến sở tư pháp kiện tôi là được rồi, ở đây chửi mắng tôi có lợi ích gì?”
Lời này làm Quan Doanh nghẹn họng.
Khác với thiên kim nhà giàu như Thu Niệm, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, nỗ lực thi lên đại học để rời khỏi trấn nhỏ đến thành phố lớn, vẫn chưa xây dựng được quan hệ rộng rãi. Ít nhiều có Nghê San giúp đỡ mới được vào làm ở một công ty tốt, có được cuộc sống như bây giờ. Nhưng nói cho cùng, cô ấy vẫn là một nhân viên văn phòng bình thường, không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm ở đây để tìm Lục Cảnh Thâm cầu xin.
Lúc Nghê San vừa vào tù, cô ấy đã liên tục ngồi cả một tuần nhưng thậm chí đến cả bóng người của Lục Cảnh Thâm cũng không nhìn thấy. Sau đó cô ấy nghe được anh ta căn bản cũng không quản chuyện của công ty, lúc này mới từ bỏ. Tối qua, nghe nói Thu Niệm, người vốn đã chết theo như lời đồn đãi lại xuất hiện ở Thu thị, Lục Cảnh Thâm cũng theo đó mà đến. Cảm giác buồn ngủ cũng bay mất, cô ấy liền đến cửa Thu thị canh chừng. Ngồi cả một đêm, rốt cuộc trời không phụ lòng người, chờ được Thu Niệm!
Cô ấy bỏ ngoài tai lời nói của Thu Thanh Duy, tiếp tục gào lên: “Nếu cô còn có chút lương tâm thì hãy bỏ qua cho San San! Cô ấy không phải cố ý muốn cướp công, cô ấy chỉ là quá yêu Lục Cảnh Thâm mà thôi! Ai cũng sẽ mắc phải sai lầm, tại sao không thể cho cô ấy cơ hội để thay đổi? Một hai phải hung hăng chèn ép như vậy!”
Quả nhiên chị em cùng hội cùng thuyền, là bạn của Nghê San nên cũng có mạch não kì lạ giống nhau, Thu Thanh Duy cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Chỉ là cô đối với loại chuyện tranh cãi nhỏ bé này không có hứng thú: “Cô gái này, cô là bị điếc hay là nghe không hiểu tiếng người vậy? Nếu cô cảm thấy tôi gây khó dễ Nghê San ở bên trong, đừng khách khí, trực tiếp đi mà kiện tôi. Nhưng nếu căn bản không có chuyện này, vậy thì mong cô hãy chuẩn bị để gánh chịu hậu quả của tội phỉ báng đi.”
Người phụ nữ trước mặt hoàn toàn khác với Thu Niệm trong trí nhớ của cô ấy, từng lời từng chữ đều khiến cô ấy khó có thể phản kích.
Quan Doanh há hốc miệng một lúc lâu, sau cùng tức giận trào phúng: “Nếu tôi có thể kiện cô thì tôi đã kiện từ lâu rồi!”
“Biết vậy là được rồi.” Thu Thanh Duy đến tên của đối phương cũng không thèm hỏi, trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện vô nghĩa: “Không có đủ thực lực thì đừng đến trước mặt tôi làm cái gì sứ giả chính nghĩa, không chỉ lãng phí thời gian, mà còn …”
Dừng một chút, cô cười khẽ, chậm rãi bổ sung lời nói sau cùng: “Thật khó coi.”
Lúc này, xe của Cố Trì lái ra khỏi bãi đậu xe đi tới trước cửa, thấy có người quấy rầy Thu Thanh Duy, anh ấy lập tức đẩy cửa xuống xe, lớn tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Thu Thanh Duy phớt lờ Quan Doanh, quay người đi xuống bậc thềm, vẻ mặt bình thản: “Chúng ta đi thôi.”
Quan Doanh bị bỏ lại ở phía sau cảm thấy bị sỉ nhục mạnh mẽ, quay đầu nhìn Thu Thanh Duy lên xe của Cố Trì, tư thái điềm tĩnh và cao quý. So với cô ấy phải khổ sở giãy giụa để có được chỗ đứng ở thành phố lớn, hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Cô ấy từng hâm mộ gia cảnh của Nghê San, ở thành phố lớn, có nhà, có xe, còn có một công ty nhưng cô ấy cũng không ghen tị. Cô ấy tự nói với mình rằng chỉ cần nỗ lực thì bản thân cũng sẽ có một cuộc sống rất tốt.
Nhưng vào lúc này, cô ấy lại cảm thấy đố kỵ đến đỏ cả mắt.
Quan Doanh không tin: “Tôi khinh! Ở thành phố Phái ai mà không biết cô yêu Lục Cảnh Thâm tha thiết chứ. Lúc trước cô đố kị San San và anh ấy ở bên nhau, cô đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu xa, sự việc lần này chính vừa nhìn chính là bút tích của cô! Đừng hòng phủ nhận!”
Bận rộn suốt cả một đêm, hiện tại cả người Thu Thanh Duy mệt mỏi rã rời, thật là không có thì giờ để cùng một người phụ nữ thần kinh ở đây nói chuyện vớ vẩn. Cô lười biếng ngáp một cái, nhẹ giọng nói: “Nếu cô đã chắc chắn như vậy, vậy đến sở tư pháp kiện tôi là được rồi, ở đây chửi mắng tôi có lợi ích gì?”
Lời này làm Quan Doanh nghẹn họng.
Khác với thiên kim nhà giàu như Thu Niệm, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, nỗ lực thi lên đại học để rời khỏi trấn nhỏ đến thành phố lớn, vẫn chưa xây dựng được quan hệ rộng rãi. Ít nhiều có Nghê San giúp đỡ mới được vào làm ở một công ty tốt, có được cuộc sống như bây giờ. Nhưng nói cho cùng, cô ấy vẫn là một nhân viên văn phòng bình thường, không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm ở đây để tìm Lục Cảnh Thâm cầu xin.
Lúc Nghê San vừa vào tù, cô ấy đã liên tục ngồi cả một tuần nhưng thậm chí đến cả bóng người của Lục Cảnh Thâm cũng không nhìn thấy. Sau đó cô ấy nghe được anh ta căn bản cũng không quản chuyện của công ty, lúc này mới từ bỏ. Tối qua, nghe nói Thu Niệm, người vốn đã chết theo như lời đồn đãi lại xuất hiện ở Thu thị, Lục Cảnh Thâm cũng theo đó mà đến. Cảm giác buồn ngủ cũng bay mất, cô ấy liền đến cửa Thu thị canh chừng. Ngồi cả một đêm, rốt cuộc trời không phụ lòng người, chờ được Thu Niệm!
Cô ấy bỏ ngoài tai lời nói của Thu Thanh Duy, tiếp tục gào lên: “Nếu cô còn có chút lương tâm thì hãy bỏ qua cho San San! Cô ấy không phải cố ý muốn cướp công, cô ấy chỉ là quá yêu Lục Cảnh Thâm mà thôi! Ai cũng sẽ mắc phải sai lầm, tại sao không thể cho cô ấy cơ hội để thay đổi? Một hai phải hung hăng chèn ép như vậy!”
Quả nhiên chị em cùng hội cùng thuyền, là bạn của Nghê San nên cũng có mạch não kì lạ giống nhau, Thu Thanh Duy cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Chỉ là cô đối với loại chuyện tranh cãi nhỏ bé này không có hứng thú: “Cô gái này, cô là bị điếc hay là nghe không hiểu tiếng người vậy? Nếu cô cảm thấy tôi gây khó dễ Nghê San ở bên trong, đừng khách khí, trực tiếp đi mà kiện tôi. Nhưng nếu căn bản không có chuyện này, vậy thì mong cô hãy chuẩn bị để gánh chịu hậu quả của tội phỉ báng đi.”
Người phụ nữ trước mặt hoàn toàn khác với Thu Niệm trong trí nhớ của cô ấy, từng lời từng chữ đều khiến cô ấy khó có thể phản kích.
Quan Doanh há hốc miệng một lúc lâu, sau cùng tức giận trào phúng: “Nếu tôi có thể kiện cô thì tôi đã kiện từ lâu rồi!”
“Biết vậy là được rồi.” Thu Thanh Duy đến tên của đối phương cũng không thèm hỏi, trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện vô nghĩa: “Không có đủ thực lực thì đừng đến trước mặt tôi làm cái gì sứ giả chính nghĩa, không chỉ lãng phí thời gian, mà còn …”
Dừng một chút, cô cười khẽ, chậm rãi bổ sung lời nói sau cùng: “Thật khó coi.”
Lúc này, xe của Cố Trì lái ra khỏi bãi đậu xe đi tới trước cửa, thấy có người quấy rầy Thu Thanh Duy, anh ấy lập tức đẩy cửa xuống xe, lớn tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Thu Thanh Duy phớt lờ Quan Doanh, quay người đi xuống bậc thềm, vẻ mặt bình thản: “Chúng ta đi thôi.”
Quan Doanh bị bỏ lại ở phía sau cảm thấy bị sỉ nhục mạnh mẽ, quay đầu nhìn Thu Thanh Duy lên xe của Cố Trì, tư thái điềm tĩnh và cao quý. So với cô ấy phải khổ sở giãy giụa để có được chỗ đứng ở thành phố lớn, hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Cô ấy từng hâm mộ gia cảnh của Nghê San, ở thành phố lớn, có nhà, có xe, còn có một công ty nhưng cô ấy cũng không ghen tị. Cô ấy tự nói với mình rằng chỉ cần nỗ lực thì bản thân cũng sẽ có một cuộc sống rất tốt.
Nhưng vào lúc này, cô ấy lại cảm thấy đố kỵ đến đỏ cả mắt.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận