Danh sách Chapter
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Ở thành phố Phái, nhà họ Nghê cũng được tính là gia đình giàu có, nhưng nhà họ Thu mới là đỉnh cấp hào môn, nhìn chung toàn bộ nước Hoa cũng có thể xếp thứ một thứ hai. Vì vậy cho dù Thu Niệm bị Lục Cảnh Thâm phụ lòng thì cũng còn có một người đàn ông hoàn mỹ như Cố Trì tới đảm nhận. Không giống cô ấy, ngay cả một nhân viên văn phòng có hoàn cảnh gia đình bình thường cũng có thể soi mói đủ điều về xuất thân nông thôn của cô ấy.
Không muốn để Thu Niệm sống dễ chịu, lúc Cố Trì chuẩn bị một lần nữa lên xe, Quan Doanh hướng về phía anh hét lên: “Ngài Cố! Đừng để bị cô ta lừa! Cô ta là một con trà xanh đầy mưu mô! Cô ta căn bản không ngây thơ và tốt bụng như vẻ bề ngoài đâu! Ngài có biết cô ta đã làm bao nhiêu việc xấu xa không?”
Ngây thơ tốt bụng? Thu Thanh Duy gần như bật cười thành tiếng, ngay cả khi đảm đương một khuôn mặt yếu đuối như vậy, cô dường như một chút cũng không liên quan gì tới mấy chữ này.
Cố Trì đối với người phụ nữ điên này từ đâu ra tới cũng không quan tâm, chỉ khi nghe cô ta nói Niệm Niệm tâm tư ác độc, ánh mắt không tự chủ được lạnh xuống.
Anh ấy không vội lên xe, dừng lại liếc mắt nhìn cô ấy một cái, lúc này chợt nhớ ra lúc trước ở tiệm áo cưới hình như đã nhìn thấy người phụ nữ này. Hình như… là bạn tốt của Nghê San. Lúc đó dáng vẻ cô ta tràn đầy phẫn nộ, quở trách Niệm Niệm làm sai chỗ nào, giống như đang cô ta đang nắm giữ bộ luật chính nghĩa, là quan tòa có quyền phán xét hết thảy.
“Cô ấy là người như thế nào không tới lượt cô đến nói cho tôi.” Cố Trì mở miệng, giọng nói dịu dàng nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo: “Còn nữa, tính tình Niệm Niệm tốt, có nhiều việc không muốn tính toán với người khác, nhưng tôi thì không.”
Nói xong lời này, anh ấy không hề nhìn cô ấy nữa, cúi người lên xe, gân xanh trên tay cầm vô lăng cũng ẩn ẩn nổi lên.
Thu Thanh Duy thoáng nhìn anh: “Tức giận?”
Cố Trì hít một hơi thật sâu, cười khổ: “Khiến em chê cười rồi, đối với chuyện của Niệm Niệm anh khó mà kiểm soát cảm xúc được.”
“Chuyện này không có gì đáng buồn cười cả.” Thu Thanh Duy nói: “Yêu một người không có gì phải xấu hổ.”
Cố Trì ngơ ngẩn, ánh mắt đông lạnh một lần nữa trở nên dịu dàng. Anh khởi động xe, thấp giọng nói lời cảm ơn.
Trong xe rất yên tĩnh.
Bầu không khí có chút ngột ngạt.
Lái xe được một đoạn, Cố Trì trầm ngâm hỏi: “Nghe nhạc không?”
“Sao cũng được.” Thu Thanh Duy tựa đầu vào cửa kính xe, lười biếng như một con mèo sắp ngủ gục.
Cố Trì liền mở phát thanh, tùy tiện chọn một kênh radio.
Giọng nam mát lạnh trong trẻo cất tiếng ca trầm thấp:
“Muốn gặp em …”
“Lại không thể gặp được em …”
“Anh yêu em...”
“Lại không thể nói cho em biết...”
Lời bài hát viết ra nỗi lòng mình, Cố Trì bất giác lộ ra vẻ buồn bã. Anh vươn tay muốn đổi đài, lại lơ đãng nhìn thấy người phụ nữ ở bên cạnh đang nhắm mắt lại, trên môi lại nở một nụ cười bình yên không gì sánh được.
Anh hơi sửng sốt: "Em thích bài hát này?"
“Cũng được.” Thu Thanh Duy một lần nữa mở mắt: “Các bài hát của anh ấy đều không tệ.”
“Ồ?” Cố Trì không khỏi tỏ ra hứng thú: “Nhanh như vậy liền có ca sĩ yêu thích sao?”
Thu Thanh Duy không phủ nhận: “Ừ, ca sĩ đầu tiên em thích trong suốt hai kiếp sống của mình."
Cố Trì thu tay, từ bỏ ý định đổi bài hát trong đầu: “Vậy thì anh ấy thật là cực kỳ vinh hạnh, tên anh ấy là gì?”
Thu Thanh Duy nhìn về phía chân trời xa xăm, mặt trời đang dần mọc lên nhuộm đỏ đôi mắt cô. Cố Trì không biết có phải là ảo giác của chính mình hay không, anh luôn cảm thấy lúc nói ra ba chữ đó, cô dịu dàng đến kỳ lạ ——
“Bạc Nguyên Triệt.”
Cô nhắm mắt nói, trong cơn hoảng hốt dường như có làn gió biển phất qua trước mặt. Đó là hương vị chỉ độc thuộc về một mình thành phố Lạc, mang theo hơi thở an tâm quyến luyến của con người.
Làm sao bây giờ?
Cô nhớ tên ngốc đó rồi.
Không muốn để Thu Niệm sống dễ chịu, lúc Cố Trì chuẩn bị một lần nữa lên xe, Quan Doanh hướng về phía anh hét lên: “Ngài Cố! Đừng để bị cô ta lừa! Cô ta là một con trà xanh đầy mưu mô! Cô ta căn bản không ngây thơ và tốt bụng như vẻ bề ngoài đâu! Ngài có biết cô ta đã làm bao nhiêu việc xấu xa không?”
Ngây thơ tốt bụng? Thu Thanh Duy gần như bật cười thành tiếng, ngay cả khi đảm đương một khuôn mặt yếu đuối như vậy, cô dường như một chút cũng không liên quan gì tới mấy chữ này.
Cố Trì đối với người phụ nữ điên này từ đâu ra tới cũng không quan tâm, chỉ khi nghe cô ta nói Niệm Niệm tâm tư ác độc, ánh mắt không tự chủ được lạnh xuống.
Anh ấy không vội lên xe, dừng lại liếc mắt nhìn cô ấy một cái, lúc này chợt nhớ ra lúc trước ở tiệm áo cưới hình như đã nhìn thấy người phụ nữ này. Hình như… là bạn tốt của Nghê San. Lúc đó dáng vẻ cô ta tràn đầy phẫn nộ, quở trách Niệm Niệm làm sai chỗ nào, giống như đang cô ta đang nắm giữ bộ luật chính nghĩa, là quan tòa có quyền phán xét hết thảy.
“Cô ấy là người như thế nào không tới lượt cô đến nói cho tôi.” Cố Trì mở miệng, giọng nói dịu dàng nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo: “Còn nữa, tính tình Niệm Niệm tốt, có nhiều việc không muốn tính toán với người khác, nhưng tôi thì không.”
Nói xong lời này, anh ấy không hề nhìn cô ấy nữa, cúi người lên xe, gân xanh trên tay cầm vô lăng cũng ẩn ẩn nổi lên.
Thu Thanh Duy thoáng nhìn anh: “Tức giận?”
Cố Trì hít một hơi thật sâu, cười khổ: “Khiến em chê cười rồi, đối với chuyện của Niệm Niệm anh khó mà kiểm soát cảm xúc được.”
“Chuyện này không có gì đáng buồn cười cả.” Thu Thanh Duy nói: “Yêu một người không có gì phải xấu hổ.”
Cố Trì ngơ ngẩn, ánh mắt đông lạnh một lần nữa trở nên dịu dàng. Anh khởi động xe, thấp giọng nói lời cảm ơn.
Trong xe rất yên tĩnh.
Bầu không khí có chút ngột ngạt.
Lái xe được một đoạn, Cố Trì trầm ngâm hỏi: “Nghe nhạc không?”
“Sao cũng được.” Thu Thanh Duy tựa đầu vào cửa kính xe, lười biếng như một con mèo sắp ngủ gục.
Cố Trì liền mở phát thanh, tùy tiện chọn một kênh radio.
Giọng nam mát lạnh trong trẻo cất tiếng ca trầm thấp:
“Muốn gặp em …”
“Lại không thể gặp được em …”
“Anh yêu em...”
“Lại không thể nói cho em biết...”
Lời bài hát viết ra nỗi lòng mình, Cố Trì bất giác lộ ra vẻ buồn bã. Anh vươn tay muốn đổi đài, lại lơ đãng nhìn thấy người phụ nữ ở bên cạnh đang nhắm mắt lại, trên môi lại nở một nụ cười bình yên không gì sánh được.
Anh hơi sửng sốt: "Em thích bài hát này?"
“Cũng được.” Thu Thanh Duy một lần nữa mở mắt: “Các bài hát của anh ấy đều không tệ.”
“Ồ?” Cố Trì không khỏi tỏ ra hứng thú: “Nhanh như vậy liền có ca sĩ yêu thích sao?”
Thu Thanh Duy không phủ nhận: “Ừ, ca sĩ đầu tiên em thích trong suốt hai kiếp sống của mình."
Cố Trì thu tay, từ bỏ ý định đổi bài hát trong đầu: “Vậy thì anh ấy thật là cực kỳ vinh hạnh, tên anh ấy là gì?”
Thu Thanh Duy nhìn về phía chân trời xa xăm, mặt trời đang dần mọc lên nhuộm đỏ đôi mắt cô. Cố Trì không biết có phải là ảo giác của chính mình hay không, anh luôn cảm thấy lúc nói ra ba chữ đó, cô dịu dàng đến kỳ lạ ——
“Bạc Nguyên Triệt.”
Cô nhắm mắt nói, trong cơn hoảng hốt dường như có làn gió biển phất qua trước mặt. Đó là hương vị chỉ độc thuộc về một mình thành phố Lạc, mang theo hơi thở an tâm quyến luyến của con người.
Làm sao bây giờ?
Cô nhớ tên ngốc đó rồi.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận