Danh sách Chapter
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
“Tôi cần gì phải giải thích?” Hạ Minh trên cao nhìn xuống cô, không chút khách khí mà dập tắt tia hy vọng cuối cùng của cô: “Cô cho rằng Hạ Minh tôi là loại người gì? Ngay cả hôn sự của mình cũng không thể làm chủ. Lúc trước đáp ứng lấy cô đơn giản là muốn làm vui lòng bà nội, tuỳ tiện một người ai cũng có thể. Nếu cô thức thời thì đi nhanh đi, cứ cố chấp như vậy rất khó xem.”
Đây chính là người đàn ông có địa vị, kiêu ngạo và tàn nhẫn.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt sắp ngất đi của Trác Tuyết, Thu Thanh Duy thừa nhận cô cũng vô cùng ngạc nhiên, cô không bao giờ thích chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô ta nhưng nếu cô ta đã chủ động nhảy tới trước mặt cô, thì đừng trách cô không khách khí.
Cô cười nhẹ, châm chọc nói: “Cô Trác, tôi đã nói xe sẽ bị lật.”
Trác Tuyết khóc bỏ chạy khỏi phòng ăn.
Cảm thấy xấu hổ.
Hôn thê của cậu ta bỏ chạy rồi. Thu Thanh Duy vung tay một lần nữa tỏ ý Hạ Minh buông tay.
Hạ Minh siết chặt tay lại, không hề có ý định buông tay.
Trước giờ cậu ta không bao giờ nhẫn nại đi giải thích với con gái nhưng khi nghe câu nói của cô, lúc này lại nghiêm túc giải thích rõ ràng: “Đã nói đây là ý muốn của trưởng bối trong nhà, bây giờ hôn ước đã hủy bỏ rồi.”
“Là anh tự mình đến cầu thân, làm sao có thể chỉ là ý muốn của trưởng bối chứ?”
Bị cô tìm ra điểm vô lý trong câu nói, Hạ Minh nghẹn lời một lúc tức giận nói: “Nếu không phải tôi tưởng rằng cô chết rồi sao! Vì thế mới không để tâm đến việc kết hôn với ai.”
Thu Thanh Duy: “Chuyện này này tôi không gánh nổi đâu.”
“Dù sao hôn ước của tôi và cô ấy đã hủy bỏ rồi, có thể kết thúc chuyện này ở đây được không?” Hạ Minh không đủ nhẫn nại hỏi.
“Đều đã bàn đến chuyện cưới xin rồi, anh nói hủy bỏ là hủy bỏ sao, thật cũng đủ căn bã mà!” Thu Thanh Duy nhịn không được mắng một câu.
Hạ Minh cũng không nổi giận, nhếch khóe môi nói: “So với chồng cũ của cô vẫn còn kém xa lắm.”
Cậu ta cố ý nói ra câu này nhằm thăm dò, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô muốn biết xem cô còn tình cảm luyến tiếc đối với Lục Cảnh Thâm hay không.
Nhưng cậu ta rất nhanh liền thấy vui vẻ trở lại bởi vì một chút phản ứng Thu Thanh Duy cũng không có, thậm chí còn tỏ vẻ chán ghét đồng tình: “Anh và anh ta kẻ tám lạng người nửa cân.”
Hạ Minh hừ một tiếng khinh thường, Lục Cảnh Thâm so sánh với cậu ta? Đây chính là điều sỉ nhục mà.
Không muốn tiếp tục nói tới người không liên quan vào, cậu ta kéo Thu Thanh Duy lại gần phía mình, chỉ từ một cử chỉ nhỏ có thể thấy được sự sở hữu cô của cậu ta: “Hẹn ai cùng ăn cơm vậy? Hủy buổi hẹn đi, đi cùng tôi.”
Không biết mặt dày đến cỡ nào?
Thu Thanh Duy lại lần nữa rút tay ra nhưng lại chẳng rút được, thế là giận tím mặt cảnh cáo: “Bỏ ra, đừng ép tôi phải đánh anh.”
Hạ Minh lại cười một tiếng.
Cô là người dũng cảm duy nhất trên thế giới dám nói ra lời này, cậu ta lại tận hưởng một cách vui vẻ.
Kéo tay cô đặt lên trên mặt mình, cậu ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Đánh đi, hướng phía này mà đánh.”
Cậu ta cho rằng đây là đùa vui, lại không nghĩ cô thật sự ra tay đánh, một tiếng “bốp” vang lên ngay bên tai phải mất một hồi lâu mới có thể định thần lại.
Vậy mà cô không thủ hạ lưu tình, cơn đau dần dần lan tỏa, Hạ Minh cảm thấy hai má đang ửng đỏ cả lên.
“Cô ra tay thật sao?” Cậu ta hoàn hồn, lấy tay che má rõ ràng đang tức giận.
Đến cả Hạ lão gia cũng không dám đánh vào mặt cậu ta, người khác lại càng không dám đυ.ng vào dù chỉ là 1 ngón tay, người phụ nữ này không chỉ đánh mà còn không khách khí đánh một cách thô bạo, cây ngay không sợ chết đứng — “Là anh bảo tôi đánh, bây giờ lại tỏ ra tức giận?”
Trước khi gặp cô, Hạ Minh thật không nghĩ tới sẽ có một ngày cậu ta bị một người phụ nữ đánh giữa thanh thiên bạch nhật như này.
Đầu lưỡi cậu ta chạm vô thành má, sắc mặt tối sầm im lặng một hồi, sau cùng tự mình hạ hỏa một bụng đầy tức khí, đánh thì cũng đã đánh rồi, giờ còn làm gì được nữa?
“Cô đặt phòng số bao nhiêu? Chúng ta đi vào trong.”
“E rằng không được.” Thu Thanh Duy lại giãy dụa cổ tay, thấy bản thân vẫn ở vị trí cũ không thoát được không khỏi khó chịu với bản thân, nếu như là thân thể trước đây của cô thì đã sớm đánh người người này thành đầu heo rồi.
Đây chính là người đàn ông có địa vị, kiêu ngạo và tàn nhẫn.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt sắp ngất đi của Trác Tuyết, Thu Thanh Duy thừa nhận cô cũng vô cùng ngạc nhiên, cô không bao giờ thích chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô ta nhưng nếu cô ta đã chủ động nhảy tới trước mặt cô, thì đừng trách cô không khách khí.
Cô cười nhẹ, châm chọc nói: “Cô Trác, tôi đã nói xe sẽ bị lật.”
Trác Tuyết khóc bỏ chạy khỏi phòng ăn.
Cảm thấy xấu hổ.
Hôn thê của cậu ta bỏ chạy rồi. Thu Thanh Duy vung tay một lần nữa tỏ ý Hạ Minh buông tay.
Hạ Minh siết chặt tay lại, không hề có ý định buông tay.
Trước giờ cậu ta không bao giờ nhẫn nại đi giải thích với con gái nhưng khi nghe câu nói của cô, lúc này lại nghiêm túc giải thích rõ ràng: “Đã nói đây là ý muốn của trưởng bối trong nhà, bây giờ hôn ước đã hủy bỏ rồi.”
“Là anh tự mình đến cầu thân, làm sao có thể chỉ là ý muốn của trưởng bối chứ?”
Bị cô tìm ra điểm vô lý trong câu nói, Hạ Minh nghẹn lời một lúc tức giận nói: “Nếu không phải tôi tưởng rằng cô chết rồi sao! Vì thế mới không để tâm đến việc kết hôn với ai.”
Thu Thanh Duy: “Chuyện này này tôi không gánh nổi đâu.”
“Dù sao hôn ước của tôi và cô ấy đã hủy bỏ rồi, có thể kết thúc chuyện này ở đây được không?” Hạ Minh không đủ nhẫn nại hỏi.
“Đều đã bàn đến chuyện cưới xin rồi, anh nói hủy bỏ là hủy bỏ sao, thật cũng đủ căn bã mà!” Thu Thanh Duy nhịn không được mắng một câu.
Hạ Minh cũng không nổi giận, nhếch khóe môi nói: “So với chồng cũ của cô vẫn còn kém xa lắm.”
Cậu ta cố ý nói ra câu này nhằm thăm dò, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô muốn biết xem cô còn tình cảm luyến tiếc đối với Lục Cảnh Thâm hay không.
Nhưng cậu ta rất nhanh liền thấy vui vẻ trở lại bởi vì một chút phản ứng Thu Thanh Duy cũng không có, thậm chí còn tỏ vẻ chán ghét đồng tình: “Anh và anh ta kẻ tám lạng người nửa cân.”
Hạ Minh hừ một tiếng khinh thường, Lục Cảnh Thâm so sánh với cậu ta? Đây chính là điều sỉ nhục mà.
Không muốn tiếp tục nói tới người không liên quan vào, cậu ta kéo Thu Thanh Duy lại gần phía mình, chỉ từ một cử chỉ nhỏ có thể thấy được sự sở hữu cô của cậu ta: “Hẹn ai cùng ăn cơm vậy? Hủy buổi hẹn đi, đi cùng tôi.”
Không biết mặt dày đến cỡ nào?
Thu Thanh Duy lại lần nữa rút tay ra nhưng lại chẳng rút được, thế là giận tím mặt cảnh cáo: “Bỏ ra, đừng ép tôi phải đánh anh.”
Hạ Minh lại cười một tiếng.
Cô là người dũng cảm duy nhất trên thế giới dám nói ra lời này, cậu ta lại tận hưởng một cách vui vẻ.
Kéo tay cô đặt lên trên mặt mình, cậu ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Đánh đi, hướng phía này mà đánh.”
Cậu ta cho rằng đây là đùa vui, lại không nghĩ cô thật sự ra tay đánh, một tiếng “bốp” vang lên ngay bên tai phải mất một hồi lâu mới có thể định thần lại.
Vậy mà cô không thủ hạ lưu tình, cơn đau dần dần lan tỏa, Hạ Minh cảm thấy hai má đang ửng đỏ cả lên.
“Cô ra tay thật sao?” Cậu ta hoàn hồn, lấy tay che má rõ ràng đang tức giận.
Đến cả Hạ lão gia cũng không dám đánh vào mặt cậu ta, người khác lại càng không dám đυ.ng vào dù chỉ là 1 ngón tay, người phụ nữ này không chỉ đánh mà còn không khách khí đánh một cách thô bạo, cây ngay không sợ chết đứng — “Là anh bảo tôi đánh, bây giờ lại tỏ ra tức giận?”
Trước khi gặp cô, Hạ Minh thật không nghĩ tới sẽ có một ngày cậu ta bị một người phụ nữ đánh giữa thanh thiên bạch nhật như này.
Đầu lưỡi cậu ta chạm vô thành má, sắc mặt tối sầm im lặng một hồi, sau cùng tự mình hạ hỏa một bụng đầy tức khí, đánh thì cũng đã đánh rồi, giờ còn làm gì được nữa?
“Cô đặt phòng số bao nhiêu? Chúng ta đi vào trong.”
“E rằng không được.” Thu Thanh Duy lại giãy dụa cổ tay, thấy bản thân vẫn ở vị trí cũ không thoát được không khỏi khó chịu với bản thân, nếu như là thân thể trước đây của cô thì đã sớm đánh người người này thành đầu heo rồi.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận